Tiêu Trần lắc tay, mắng: “Thực sự là thứ da dày thịt béo.”
Mọi người nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt mờ mịt, đều không nghĩ ra, một chàng trai thoạt nhìn yếu ớt như thế, làm thế nào để một tát đánh bay đầu rắn to lớn kia.
Ông lão vốn đã cho rằng phải chết, bởi vì cú đánh của Tiêu Trần mà còn sống.
Ông lão nhìn lính đánh thuê ngăn trước người mình, thở thật dài, có chút tự giễu cười một tiếng.
“Mỗi người đều muốn được trường sinh bất lão, nhưng không ai giúp đỡ người nhà rửa chén.”
Ông lão nói xong rồi vỗ vai của lính đánh thuê trước người: “A Đại, chúng ta về nhà.”
Ông lão cúi người với Tiêu Trần, cười nói: “Tiểu tử, ân cứu mạng không lời nào cảm tạ hết được, nếu như có nơi cần tới lão phu thì cứ mở miệng.”
Ông lão nói, A Đại lấy ra một tấm danh thiếp từ chiếc túi đeo bên người, rất cung kính đưa tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần không còn gì để nói, tại nơi này vẫn còn mang theo danh thiếp, ông ta đây là sĩ diện cỡ nào thế.
Tiêu Trần cũng không nhận danh thiếp, cười nói với ông lão: “Lão đầu, tôi cảm thấy người như ông coi như cũng được, giúp tôi tìm ít đồ, nói không chừng tâm trạng của tôi khá hơn chút thì truyền sẽ cho ông phương pháp trường sinh.”
Tiêu Trần nói xong lại bỏ thêm một câu: “Phương pháp trường sinh chân chính nhé.”
Ông lão nhìn Tiêu Trần, tựa hồ đang cân nhắc độ đáng tin trong lời của Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng không nóng nảy, quay đầu nhìn hán tử sắc bén kia nói: “Cậu cũng thế, cứ suy tính một chút đi.”
Hán tử sắc bén nghe lời Tiêu Trần nói, hầu như không chút do dự gì, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Đều nói thực lực càng mạnh càng có thể nhìn thấy mình nhỏ bé, hán tử sắc bén từ cái tát ban nãy của Tiêu Trần đã biết được chàng trai nhìn như nhu nhược trước mắt này, tuyệt đối là một đại lão.
Tiêu Trần gật đầu nghĩ tuy rằng thực lực con hàng rất kém cỏi, thế nhưng phúc duyên và nhãn giới vẫn có một ít.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói tiếp: “Giúp tôi tìm tử ngọc, về phần thù lao ấy hả, theo số lượng mà định ra, mặt khác giúp tôi lưu ý xem có thiên tài địa bảo sức sống khổng lồ gì không, tìm được một loại bản đế sẽ có phần thưởng thật lớn.”
Hán tử gật đầu, loại như tử ngọc tuy rằng rất thưa thớt nhưng cũng không phải không tìm được, về phần thiên tài địa bảo sức sống khổng lồ, vậy dựa vào duyên phận đi.
Ông lão thấy hán tử thế mà lại đáp ứng sảng khoái như vậy thì có chút ngạc nhiên.
Người khác không biết, thế nhưng ông rất rõ ràng người này là ai, đây chính là Thực Thi Nhân đại danh đỉnh đỉnh.
Người này gần như được coi là một trong những đám tán tu vô cùng tàn nhẫn của Hoa Hạ.
Thực Thi Nhân cũng không nói là hắn ta thích ăn thi thể, tuy rằng thật sự là hắn ta ăn thi thể.
Hán tử có cái danh hiệu này là vì có một khoảng thời gian người này báo thù, không chỉ giết người mà hắn ta còn nấu toàn bộ kẻ địch của hắn để ăn.
Bởi vì chuyện đó nên cái danh hiệu này cứ đi theo hắn, thế nhưng từ đó về sau không còn ai nghe nói chuyện hắn ăn thi thể nữa.
Ông lão cười khổ một tiếng nói: “Tôi ngược lại rất muốn đáp ứng, thế nhưng tôi cũng không nhiều thời gian, việc này tôi thấy hay là thôi đi.”
Tiêu Trần lắc đầu nói: “Lão đầu đừng nản lòng như thế chứ, chút máu rắn ông uống ban nãy kia mặc dù không thể khiến ông trường sinh bất lão, thế nhưng để ông sống thêm một đoạn thời gian vẫn là được.”
Lần này Tiêu Trần cũng không đùa, cự mãng tu luyện ra nội đan, nói toàn thân đều là bảo bối cũng không quá đáng. Có thể khiến lão đầu sống lâu thêm ba năm mấy tháng hoàn toàn không thành vấn đề.
Lão đầu nghe xong lời Tiêu Trần nói, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tuy rằng chuyện lúc trước đã khiến ông ta thấy rõ sinh tử, thế nhưng có thể sống nhiều thêm một ngày cũng là một ngày mà.
Lão đầu gật đầu, đáp ứng, việc này lại không lỗ lã, tìm được thì tìm, tìm không được coi như xong.
Tiêu Trần truyền âm cho hai người, nói địa chỉ nhà mình, bảo tìm được đồ vật, tới nhà tìm người là được.
Tiêu Trần nhổ toàn bộ răng nanh của cự mãng, tổng cộng mười cái, dù sao cự mãng cũng có đạo hạnh, hàm răng này dùng để bày binh bố trận hẳn cũng không tệ lắm.
Tiêu Trần ở trước mắt bao người lại biểu diễn tạp kỹ nuốt sống răng nanh.
Tiêu Trần đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, vừa quay đầu nhìn hán tử sắc bén một cái, hơi nghi hoặc một chút nói: “Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”
Hán tử gãi đầu có chút mờ mịt.
Bóng dáng Tiêu Trần dần dần biến mất, lúc này giọng Tiêu Trần vang lên ở trong thiên địa: “Con rắn kia mấy người phân ra đi, coi như quà ra mắt.”
Nghe nói lời này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nét mừng húm, cái thứ này vừa nhìn chính là yêu vật đạo hạnh thông thiên.
Nếu như không có Tiêu Trần, đừng nói tầm bảo, sợ rằng tất cả mọi người đều sẽ vứt mệnh ở chỗ này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo