Thấy vẻ mặt Tiêu Trần, một thiếu niên hàm hậu hưng phấn đi tới cạnh Tiêu Trần hỏi: "Cao thủ, tổ trưởng của chúng tôi có phải còn cứu được không?"

Tiêu Trần gật đầu, dõng dạc nói: "Bản đế chính là lão trung y siêu cấp, chút thương này không tính cái gì, mấy ranh rơi đầu còn được bổn đế trị hoàn hảo nữa là."

Mọi người nghe thấy nửa câu đầu đáy lòng đều sinh ra vui mừng, nhưng nghe nửa câu sau cứ cảm thấy quái quái, hình như có chỗ nào không đúng cho lắm.

Mà thiếu niên hàm hậu nghe Tiêu Trần nói xong lập tức ôm lấy bắp đùi Tiêu Trần gào khan: "Cao thủ! Vậy xin anh nhất định phải cứu tổ trưởng nhà chúng tôi! Anh ấy là người tốt!"

‘Bốp! ’

Tiêu Trần nện một nắm tay vào hốc mắt thiếu niên, thiếu niên bay ‘vèo’ ra ngoài.

"Cầm tinh Teddy hay sao mà thích ôm chân thế hả!" Tiêu Trần nói thầm một tiếng, sau đó nâng lên chân phải dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

"Ngủ cái đồ đần ấy, dậy high đi." Tiêu Trần đạp thẳng xuống vị trí đan điền của Từ Kiến Quân.

Sau đó là chân thứ hai, chân thứ ba… một tia hắc khí thật mảnh theo bước dẫm của Tiêu Trần len vào cơ thể Từ Kiến Quân.

"Mày làm gì vậy?" Mấy người nóng tính lập tức vọt lên.

Tiêu Trần thu chân, đột nhiên xoay người, mặt đối mặt nhìn người vừa xông lên này, mà hành vi này của Tiêu Trần cũng thật sự dọa người kia ngừng lại.

Tiêu Trần cười khì khì, sau đó giơ nắm tay lên, bắn ra ngón giữa.

Tiêu Trần bày ra bộ dáng thiếu đánh: "Tôi chẳng nhằm vào cá nhân ai đâu, tôi chỉ muốn nói… toàn bộ các người đều là rác rưởi."

Tiêu Trần nói xong câu thiếu đánh kia lại quay người lại, dẫm một cước lên đan điền của Từ Kiến Quân.

"Khục khụ khụ."

Từ Kiến Quân bị một chân này của Tiêu Trần dẫm cho phun ra một ngụm máu tươi.

Một ngụm máu này trực tiếp phun lên mặt Bạch Chỉ đang ngây ngốc bên cạnh, trực tiếp khiến cô ta phục hồi tinh thần.

"Ông mày liều mạng với mày."

Một người trẻ tuổi khoảng trên dưới hai mươi bất ngờ vọt lên, một quyền đánh thẳng về phía đầu của Tiêu Trần.

Tiêu Trần cũng không buồn ngoảnh lại, vung tay phải đánh thẳng vào mặt đối phương.

Người trẻ tuổi tới mau, đi càng mau, trực tiếp bị một đấm của Tiêu Trần đánh bay ra ngoài.

Sau đó mọi người thấy một miệng răng của người trẻ tuổi kia bắn ra ngoài như đạn pháo.

Một ngụm răng này khiến người xung quanh trở tay không kịp, không ít người bị bắn cho đầu rơi máu chảy.

Chuyện người trẻ tuổi gặp được khiến mọi người chợt tỉnh táo lại. Chuyện xảy ra trên người Hỉ Tang Quỷ lúc trước như đèn chiếu phim chạy ngược trong đầu mọi người.

Tiêu Trần quay đầu nhìn vẻ e dè của mọi người, cười nói: "Làm người ấy à! Ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ nhất là không tự mình hiểu lấy."

Dứt lời, Tiêu Trần nắm tay Lãnh Tiểu Lộ muốn rời đi.

Cũng không biết là lời này của Tiêu Trần kích thích mọi người hay hành vi dẫm người của hắn khiến mọi người khó chịu. Lửa giận bọn họ mạnh mẽ áp xuống đều bị dẫn lên.

Lãnh Tiểu Lộ cũng ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, nghĩ không ra vì sao người này thích gây chuyện sinh sự như vậy.

Ngay lúc này, Từ Kiến Quân vẫn luôn hôn mê bất tỉnh chợt dần mở to mắt, ánh vào mắt lại là Bạch Chỉ mặt mày đẫm máu.

"Oa, Bạch Chỉ em sao thế? Đừng làm anh sợ!" Giọng hét như giết heo của Từ Kiến Quân vang lên.

Đoàn người vốn bị phẫn nộ làm mụ đầu nghe được Từ Kiến Quân tru lên lại đè nén cảm xúc xuống, bởi vì tiếng gào của Từ Kiến Quân không giống như người sắp chết chút nào.

Cả đoàn người ôm lấy ngực, cảm thấy trái tim không chịu nổi gánh nặng. Mẹ nó lúc lên Thiên Đường khi xuống Địa Ngục như tàu lượn, sớm muộn gì cũng tắc nghẽn cơ tim.

Mọi người vây quanh bên người Từ Kiến Quân, người đàn ông trung niên lúc trước vươn tay bắt lại mạch cho anh ta.

Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, thấy đối phương cau chặt mày thì trái tim vừa bình tĩnh lại của đoàn người lại bị treo lơ lửng.

"Lão Ngụy! Thế nào?" Có người thật sự không nhịn nổi, lên tiếng hỏi.

Người đàn ông trung niên thở dài một hơi: "Đúng là kỳ quái."

"Thì ông mau nói đi chứ? Kỳ cái búa ấy mà kỳ!" Có người nóng tính không nhịn được gào lên.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn người vừa gào, thấm thía nói: "Người trẻ tuổi phải có kiên nhẫn, phải hiểu được nội ngoại kiêm tu… Bla… Blo…"

Cả đoàn người đen mặt không thôi, vấn đề ở chỗ hàng này cũng là tổ trưởng, không thể đi lên cho một đấm được.

Người đàn ông trung niên nói xong, cảm thấy có hơi khát, thói quen vươn tay muốn lấy cốc nước, kết quả sờ không thấy gì.

Ông ta cười gượng hai tiếng, nhớ đến tình huống bây giờ: "Thói quen, thói quen."

"Tổ trưởng uống nước đi." Có cô gái đưa một chén nước nhỏ qua cho ông ta.

Người đàn ông trung niên vui sướng nhận lấy chén, thỏa mãn uống một ngụm, sau đó hai mắt thẫn thờ, vẻ mặt mê mang như đồ ngốc.

 

0.14540 sec| 2405.305 kb