Đêm tối.

Trong trấn Thái Bình – một trấn nhỏ cuối cùng trên con đường đi tới sông Tịch Tịnh, một đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đứng trên đường phố của trấn nhỏ yên tĩnh.

“Tên ngu xuẩn Smith kia đi nơi nào vậy?” Một người trẻ tuổi cầm đầu có dung mạo tuấn mỹ dị thường hỏi.

Không ai trả lời, mọi người chỉ cúi đầu rất cung kính.

Người trẻ tuổi nhìn trăng máu trên bầu trời, vẻ mặt trở nên đầy tăm tối.

Lần này mạo hiểm tiến vào Hoa Hạ, tên ngu xuẩn Smith kia thế mà lại mất liên lạc vào lúc quan trọng nhất này, đối với bọn họ mà nói đó cũng không phải tin tức tốt gì.

“Công Tước đại nhân, chúng ta nên xuất phát thôi.” Một người phụ nữ dáng dấp vô cùng xinh đẹp cả gan nhắc nhở.

Không đợi người trẻ tuổi có động tác gì, người phụ nữ mở miệng nhắc nhở kia đột nhiên bay ra ngoài, hung hăng nện trên mặt đất cách đó không xa.

Người trẻ tuổi cười gằn: “Alice, chú ý thân phận của cô, nếu không phải do cha cô cố gắng thì một Tử Tước nho nhỏ như cô không có tư cách xuất hiện ở nơi này đâu.”

Sắc mặt người phụ nữ u ám, loạng choạng đứng lên, không nói thêm gì nữa.

Chờ trăng lên giữa trời, người trẻ tuổi cười nói: “Cuối cùng trận pháp của sông Tịch Tịnh cũng mất đi lực áp chế, nếu như lần này thật sự có thể nhìn thấy vị trong truyền thuyết kia, kỷ nguyên mới của tộc Quỷ Hút Máu chúng ta sẽ tiến tới.”

Người trẻ tuổi vuốt ve một khối ngọc bội tạo hình cổ xưa trong tay, dường như đang hồi tưởng lại một số chuyện, trên mặt mang theo nụ cười.

Hình như thấy tâm trạng người trẻ tuổi không tệ, một ông lão có hơi bận tâm nói rằng: “Đại nhân, lần này chúng ta mạo muội tiến vào Hoa Hạ, sợ rằng sớm đã bị Thanh Y Hầu phát hiện, nếu Thanh Y Hầu truy cứu, sợ là chúng ta.”

Người trẻ tuổi cắt lời của ông lão: “Thanh Y Hầu đã đi Phong Thần Nhai, sợ rằng bây giờ đã tự thân khó bảo toàn.”

Mọi người nghe lời của người trẻ tuổi, tâm trạng nặng nề đều thả lỏng không ít, dù sao áp lực tên sát thần đó mang lại cho bọn họ thực sự quá lớn.

Nhìn ngọc bội trong tay người trẻ tuổi, ông lão đề nỗi kích động hỏi: “Đại nhân, chẳng lẽ đây chính là thứ Cai Ẩn đại nhân để lại trong truyền thuyết.”

Người trẻ tuổi vốn có tâm trạng không tệ nghe được lời của ông lão, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống, sau đó lồng ngực của ông lão bị một bàn tay xuyên thấu.

Người trẻ tuổi nắm trong tay trái tim của ông lão, cười lạnh nói: “Các người đều là Huyết tộc có thân phận tôn quý, cái gì nên nói cái gì không nên nói không cần tôi dạy đi.”

Mọi người vẫn cúi đầu, không nói một lời.

Ồn lão kia mất đi trái tim cũng không ngã xuống như trong tưởng tượng, ông lão chỉ nhìn người trẻ tuổi với vẻ mặt khẩn cầu.

Người trẻ tuổi nhếch miệng lên, bàn tay nắm trái tim chậm rãi căng chặt.

Vẻ mặt ông lão thống khổ quỳ trên mặt đất, trong miệng khẩn cầu nói: “Công Tước đại nhân, Công Tước đại nhân, hãy nể mặt gia tộc của tôi mà tha cho tôi đi.”

Lời khẩn cầu của ông lão cũng không khiến người trẻ tuổi dừng động tác của mình.

“Ầm!”

Theo trái tim bị bóp nát, thân thể ông lão nhanh chóng xẹp xuống, giống như một cây đại thụ rời khỏi đất đai, khô khốc xấu xí.

Từ đầu đến cuối, ông lão cũng không có chút hành động phản kháng nào, có thể thấy được sức ảnh hưởng của người trẻ tuổi này nặng đến đâu.

Người trẻ tuổi cười, tâm trạng dường như lại trở về lúc trước.

“Xuất phát.”

Sau khi họ đi không lâu, ba bóng người khác xuất hiện tại trấn Thái Bình.

Một cô gái trẻ mặc váy trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng rất lạnh lùng đi tuốt ở đằng trước.

Phía sau cô lại một thiếu nữ tinh nghịch và một chàng trai nhìn có vẻ đàng hoàng.

Cô gái đi đầu đột nhiên dừng bước, chợt quay người lại.

Hành động của cô gái khiến hai người phía sau sợ đến khẽ run rẩy.

Thiếu nữ bĩu môi, hơi giận dỗi nói: “Sư phụ, nói với người bao nhiêu lần rồi, người cứ đột nhiên quay lại như vậy đúng là hù chết người ta mà.”

Cô gái không phản ứng với bất mãn của thiếu nữ, chỉ nhìn chàng trai kia nói: “Mạc Phương Húc, nếu cậu lại đi theo tôi nưa thì tôi sẽ giết cậu.”

Chàng trai tên là Mạc Phương Húc thật thà sờ gáy mình lắp bắp: “Tiểu Hạm, để cho tôi đi giúp cô đi.”

Mã Tiểu Hạm lạnh lùng lắc đầu, trong tay chẳng biết từ lúc nào có thêm một thanh trường kiếm.

Nhìn thái độ của Mã Tiểu Hạm, lần này thái độ của Mạc Phương Húc lại cường thế khác thường nói: “Tiểu Hạm, cho dù cô không cho tôi giúp cô, tôi cũng sẽ len lén đi theo cô.”

Mã Tiểu Hạm nhìn Mạc Phương Húc, tuy rằng chàng trai bị nhìn đến lòng đầy sợ hãi, thế nhưng vẫn ngoan cố nhìn Mã Tiểu Hạm.

Một lúc lâu Mã Tiểu Hạm thở dài nói: “Cậu như vậy khác gì đi chịu chết chứ?”

Mạc Phương Húc lắc đầu: “Còn cô thì sao Tiểu Hạm? Cô làm như vậy cũng có khác gì chịu chết đâu.”

“Đây là sứ mệnh của nhà họ Mã.”

 

0.06484 sec| 2405.398 kb