Tự hỏi một hồi thân thể Tiêu Trần khẽ run, tử khí trên người tản ra như thủy ngân đổ xuống.
Đám minh trùng lớn chừng ngón tay cái chui ra từ giữa tử khí.
Tiêu Trần chỉ huy minh trùng hướng đi vào trong chỗ sâu của sông Tịch Tịnh, hiện tại Tiêu Trần cần biết được phía trước nhánh sông Tịch Tịnh này có gì, tiện cho quyết định kế tiếp nên tiếp tục đi tới, hay là trở về đi một nhánh sông khác.
Rất lâu sau đó Tiêu Trần nhíu mày, bởi vì một bộ phận minh trùng thả ra ngoài thế mà lại không có tin tức.
Điều này làm cho Tiêu Trần có chút giật mình, tuy rằng những minh trùng này không tới từ Minh phủ, công năng có chút khiếm khuyết.
Thế nhưng những minh trùng này được biến thành từ tử khí, tương đương với phân thân của Tiêu Trần, chuyện đơn giản như thăm dò đường vẫn rất dễ dàng làm được, hiện tại mình lại mất đi liên hệ với minh trùng, điều này làm cho Tiêu Trần có chút cồn cào.
Vốn sống lại chẳng được mấy ngày, thực lực lại khôi phục rất ít, hiện nay nếu như lại mất đi bộ phận tử khí này, thực lực tổng hợp sẽ lại giảm xuống một cấp bậc.
Tuy rằng mất đi liên hệ với một bộ phận minh trùng, thế nhưng Tiêu Trần vẫn nhận được một ít tin tức, phía trước hình như có không ít người chết.
Tiêu Trần tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước, đi tới vị trí minh trùng đưa tin tức về, Tiêu Trần đầu tiên là thu về tất cả tử khí có thể cảm ứng được.
Nơi quỷ quái này không có đại trận cũng vẫn còn tà môn như vậy, Tiêu Trần quyết định sau này vẫn không nên ném loạn tử khí.
Làm xong những chuyện này Tiêu Trần mới bắt đầu kiểm tra tình huống xung quanh, hai bờ sông vẫn là núi lớn một màu xám trắng hào không sức sống, duy chỉ có chút bất đồng là, một số quái thạch sặc sỡ vươn khỏi mặt nước.
Trên mặt sông có bảy tám cỗ thi thể nổi lơ lửng, bởi vì bị quái thạch trên mặt nước này ngăn cản nên không trôi theo nước sông.
Tiêu Trần đi lại gần nhìn mấy lần, đều là mấy người được trang bị đầy đủ, xem ra hẳn là một loại giống lính đánh thuê.
Đây chính là những người lão đầu Thiên Tà động nọ nói.
Khiến Tiêu Trần kỳ quái chính là trên người bọn hắn không bất kỳ vết thương nào, biểu cảm trên mặt cũng bình tĩnh dị thường, thậm chí có người vẫn còn mang theo nụ cười.
“Cười chết?” Nhìn hai thi thể mang theo nụ cười kia, Tiêu Trần không nhịn được nói một câu.
Không thu thập được gì nhiều, Tiêu Trần cũng không có ý đi sâu vào, hiện tại quan trọng là nhóng chóng bắt được “Thanh Minh Huyết Liên”.
Tiêu Trần tiếp tục tiến lên, thỉnh thoảng tra xét quanh người, mong có thể cảm ứng được minh trùng mất đi liên lạc.
Chẳng biết lúc nào, trên mặt sông trước mặt Tiêu Trần đột nhiên dâng lên sương trắng.
Hơn nữa những sương trắng đột nhiên dâng lên này, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi lan tràn ra, trong vòng mấy giây trên cả mặt sông đều bị sương mù này bao phủ.
Sương mù này màu đặc như nước vo gạo, ngăn trở tầm mắt trước mắt.
Nếu như là người bình thường ở chỗ này, sợ rằng bây giờ có người đứng đấy cũng không phát hiện ra.
Sương mù quỷ dị này tới cực nhanh, hơn nữa càng ngày càng đậm, nhưng vào lúc này từng đợt tiếng súng vang lên ở phía xa.
Tiêu Trần nhanh chóng tiến về phía có tiếng súng truyền tới.
Tiếng súng không ngừng truyền đến, càng ngày càng gần Tiêu Trần, có tiếng chửi bới cũng truyền vào trong tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần dừng bước lại, ngọn lửa xanh biếc trong mắt nhảy lên, thông qua màn sương mù đậm đặc che tầm mắt, cảnh tượng phía trước rõ ràng đập vào mắt.
Có mười mấy chiếc thuyền dừng trên mặt sông, trên mỗi một chiếc thuyền đều có hai đến ba người.
Những người này có lính đánh thuê được trang bị hoàn mỹ, cũng có nhân sĩ giang hồ người đầy bụi cỏ.
Những lính đánh thuê đó vây quanh một con thuyền nhỏ, phòng bị nhìn xung quanh, thỉnh thoảng có người nổ súng xạ kích, tựa hồ trong sương mù dày đặc có thứ gì đó.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm trong sương mù dày đặc, giống như một khắc sau sẽ có thứ gì đó chui ra kéo bọn họ đi vậy.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Trần đột nhiên cảm ứng được tử khí mất đi liên lạc lúc trước.
Trong lòng Tiêu Trần vui vẻ, triệu hồi bộ phận tử khí kia, song cũng biết lý do mình mất đi liên hệ với tử khí là bởi vì những sương mù kỳ quái đó.
Tiêu Trần thử đi thu nạp một bộ phận sương mù, hy vọng có thể phân tích ra đây rốt cuộc là cái thứ gì, thế mà lại có thể chặt đứt liên hệ giữa mình và tử khí.
Lúc này một tiếng hét thảm truyền vào trong tai Tiêu Trần, một gã lính đánh thuê và một vị đại hán râu quai nón, bị vật gì chế trụ, cả người đều bị kéo vào không trung.
Tiếng súng dày đặc lại lần nữa vang lên, cùng với đó là tiếng chửi bới đầy khí tức giang hồ của đám người kia.
Tiếng chửi rủa và tiếng súng dần dần lắng xuống, trong mảnh sương mù này lại rơi vào an tĩnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo