Nếu như Tiêu Trần không lên tiếng, cho dù con rắn có thối ở chỗ thì có lẽ bọn họ cũng không dám động.

Nhỡ động đội của người ta tìm tới cửa, đến lúc đó có bị đánh chết tại chỗ cũng là đáng đời, hơn nữa loại chuyện này, người của Mạng Nhện chắc chắn sẽ không quản, vì đây là quy củ giang hồ.

Hán tử nhìn bóng lưng Tiêu Trần biến mất hỏi: “Văn lão vẫn còn muốn đi tiếp sao?”

Ông lão lắc đầu nhìn lính đánh thuê này nói: “Khổ những đứa trẻ này, theo lão già ta không hưởng phúc vài ngày, ngược lại còn mất mạng không ít.”

“Còn cậu?” Ông lão hỏi ngược một câu.

Hán tử cũng lắc đầu: “Bớt làm chuyện có mạng kiếm không có mạng xài mới tốt.”

Tiêu Trần tiếp tục đi xuống cuối sông Tịch Tịnh.

Trải qua chuyện vừa rồi, sông Tịch Tịnh tựa hồ lại khôi phục sự an tĩnh của những ngày qua, một đường đi tới, cũng không có thứ lộn xộn gì xuất hiện.

Lúc này thứ trên một mặt vách núi đá đột nhiên đưa tới của chú ý của Tiêu Trần.

Trên đó có khắc bốn chữ lớn cứng cáp có lực.

‘Thiện ác phân trần. ’

Tiêu Trần thấy loại lời chỉ có vẻ ngoài này cũng rất phiền, bay tới bên cạnh bốn chữ nọ, kéo ra một cây xương sườn rồi viết.

Tiêu Trần vừa viết vừa nói thầm: ‘Phân trần, không phân trần, không được phân trần, trần cái con mẹ ngươi. ’

Tiêu Trần trở lại mặt sông, nhìn mấy chữ to mình viết, hài lòng gật đầu.

Tiêu Trần đi không bao lâu, một bóng người mơ hồ đi tới dưới bốn chữ lớn nọ.

Nhìn mấy chữ được khắc bên cạnh bốn chữ lớn ‘Thiện ác phân trần’, bóng người mơ hồ đứng không vững, suýt chút nữa ngã vào trong sông.

‘Bệnh tâm thần, mẹ nó là ai làm, lão nương nhất định phải lột da hắn ta. ’

Bóng người mơ hồ đứng rít gào bên cạnh mấy chữ mới.

Tiêu Trần khắc chữ xong, tâm trạng rất rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều, vừa hát vừa nằm trên cây xem phong cảnh.

Vốn cho rằng xuôi dòng là có thể đến điểm cuối, thế nhưng Tiêu Trần lại nghĩ lầm.

Bởi vì sông Tịch Tịnh trước mắt đột nhiên biến mất không thấy, toàn bộ sông ở chỗ này đột nhiên từ trên mặt đất chuyển xuống dưới mặt đất.

Hơn nữa không riêng sông Tịch Tịnh chuyển xuống dưới mặt đất, mà ngay cả cảnh sắc xung quanh cũng đột nhiên xảy ra biến hóa.

Ngọn núi Chết lớn màu xám không thấy, thay vào đó là rừng cây rậm rạp.

Tiêu Trần bay tới giữa không trung nhìn đằng xa, đập vào mắt nơi nơi là màu xanh lục, căn bản nhìn không thấy bờ bến.

Tiêu Trần đang suy nghĩ có nên tiếp tục đi theo sông Tịch Tịnh chuyển xuống dưới mặt đất hay không thì lúc này mấy tiếng bước chân dồn dập truyền ra từ trong rừng cây.

Tiêu Trần nhìn người chui ra từ trong rừng cây, những người này oa oa kêu loạn, càng không ngừng gãi trên người, tựa hồ trên người có thứ gì kinh khủng vậy.

Thậm chí có mấy người bắt đầu cởi quần áo, nhìn mấy người cởi truồng, Tiêu Trần rốt cuộc hiểu được vì sao những người này sốt sắng như vậy.

Mấy người bỏ đi quần áo, trên lưng có thứ gì màu trắng rậm rạp chằng chịt bám lấy.

Mấy thứ này lớn nhỏ không đều, lớn có lớn như trứng gà, nhỏ có nhỏ chừng ngón cái.

Mấy thứ này đều căng phồng, như là hút no máu vậy.

Tiêu Trần chán ghét ồ lên một tiếng, những thứ này không phải là con đỉa sao.

Điều khiến Tiêu Trần kinh ngạc là, không phải con đỉa đều có màu đen hoặc màu nâu đất sao, tại nơi quỷ quái này sao lại có màu trắng.

Khiến Tiêu Trần để ý là, những người này đều là người trong tu hành, mà trong đó có một hai người có tu vi không kém hơn hán tử sắc bén gặp được lúc trước.

Những con đỉa này bám ở trên người, thậm chí ngay cả người trong tu hành cũng không cách nào phát hiện.

Nhưng vào lúc này trong vài người chạy đến, có một người thần sắc ngơ ngác ngây ngốc đi hướng bờ sông.

Người đang đi tới thì đột nhiên cả người co quắp, trong miệng cũng bắt đầu không ngừng phun ra bọt trắng.

“Lão Ngũ, cậu sao vậy?” Có người phát hiện chuyện có chút không đúng, gọi to.

Người nọ muốn đi kéo người ngơ ngác ngây ngốc kia, đã bị người bên cạnh ngăn lại.

“Lão Tam đừng đi, nơi này rất cổ quái, đừng để bị đầu độc.”

Hán tử gọi là lão Tam hất tay ra, chạy nhanh về phía phía lão Ngũ ngơ ngác ngây ngốc không ngừng co giật.

“Trong nhà lão Ngũ còn có vợ con, nếu như ở chỗ này đã ra chuyện gì thì chúng ta phải ăn nói thế nào với trong nhà cậu ấy.”

Lão Tam vừa nói vừa chạy về phía lão Ngũ co quắp bên bờ sông.

Tiêu Trần hơi híp mắt lại, có chút hiếu kỳ nhìn hán tử bị gọi là lão Ngũ kia.

Bởi vì trong miệng lão Ngũ không ngừng có tiếng kỳ quái phát ra, hình như là đang nói gì.

Tiêu Trần dựng lỗ tai phân biệt một hồi lâu, mới nghe được lão Ngũ một mực lặp lại một chữ: “Khát.”

“Ầm!”

Lúc này lão Ngũ thoáng cái đổ vào bờ sông, cả đầu đều vùi vào trong nước.

Nhưng mà lão Ngũ vùi đầu vào trong nước, anh ta cũng không đấu tranh cũng không la lên, cứ như vậy lẳng lặng nằm đó, nhìn qua giống như muốn làm mình sặc chết vậy.

 

0.17561 sec| 2405.164 kb