Mạc Phương Húc nghe những lời này không khỏi vô cùng tức giận trong lòng: “Sứ mệnh? Ai xếp lên đầu nhà họ Mã các cô? Ông trời hay là tổ tiên nhà họ Mã nào của các cô?”
Mã Tiểu Hạm nghe lời Mạc Phương Húc nói cũng không tức giận, chỉ khẽ thở dài, không nhắc lại.
Thiếu nữ ở bên cạnh nhìn đến chán chết, cô thực sự không hiểu nổi sư phụ có thái độ gì với chàng trai tên là Mạc Phương Húc kia, lúc gần lúc xa.
Đúng lúc này thiếu nữ cảm giác cái ót tê rần, cả người thì mất đi tri giác.
Mã Tiểu Hạm đỡ lấy thiếu nữ đã bất tỉnh, dấu cô trong lùm cỏ bên cạnh.
Mã Tiểu Hạm đặt một hạt châu nhỏ lên người cô gái, nhìn cử động của Mã Tiểu Hạm, lông mày Mạc Phương Húc nhăn lại thật chặt.
Mạc Phương Húc nhìn cử động của Mã Tiểu Hạm, lông mày nhăn lại thật chặt: “Tiểu Hạm, ngay cả Long Châu cũng không mang theo sao?”
Mã Tiểu Hạm lại đặt một viên dược hoàn đuổi sâu rắn ở trên người cô gái.
Mã Tiểu Hạm lắc đầu nói: “Long Châu không thể bị hủy ở trong tay tôi.”
Nghe lời này, vẻ mặt Mạc Phương Húc ảm đạm, cô ấy đã chuẩn bị tốt cho việc chết trên sông Tịch Tịnh này, nhưng ở ngàn năm trước cô ấy cũng đã nên chết tại nơi đây.
Qua nhiều năm như vậy, thi độc trong cơ thể cô xung đột với huyết mạch nhà họ Mã đã khiến cho cô chịu đủ rồi.
Làm xong việc cuối cùng, vẻ mặt Mã Tiểu Hạm đột nhiên vô cùng nhẹ nhõm, nhìn trăng máu trên bầu trời, bỗng dưng nở nụ cười.
Nụ cười làm cho trăm hoa thua sắc này, lại làm cho vẻ mặt Mạc Phương Húc ảm đạm, miệng ngập ngừng tựa hồ muốn nói gì, thế nhưng chung quy vẫn không mở miệng.
...
Sau khi Mã Tiểu Hạm và Mạc Phương Húc đi mất, trấn Thái Bình lại nghênh đón một tốp người, nhìn số người sợ rằng không dưới hơn hai mươi người.
Những người này đều được võ trang đầy đủ, trường thương đoản pháo đầy đủ kia.
Người ăn mặc nhẹ nhàng duy nhất là một ông lão, ông lão được đặt giữa vòng vây, hẳn là người đứng đầu.
Ông lão nhìn khoảng sáu bảy chục tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khí độ bất phàm, thế nhưng chiếc mũi khoằm kia khiến ông ta thoạt nhìn có hơi âm trầm.
Sắc mặt ông lão rất kém cỏi, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, hình như thân thể không tốt lắm.
Ánh mắt ông lão nóng rực nhìn phương, xa nghĩ đến truyền thuyết kia, tâm trạng rất tốt: “Đợi vài chục năm, rốt cuộc chờ đến ngày hôm nay.”
Bên tai lại vang lên bài hát, giống như hát hí khúc trên sân khấu kịch vậy. Sau khi đám người do ông lão dẫn đầu rời đi, lại có vài nhóm người tiến vào trấn Thái Bình, số người đều không ít.
Cùng với cô gái thân hình mơ hồ cuối cùng rời khỏi trấn Thái Bình, trấn nhỏ này rốt cuộc quay về sự yên lặng.
Lúc trời hơi sáng lên, một bóng người cà lơ phất phơ đi vào trấn Thái Bình.
Sông Tịch Tịnh.
Tiêu Trần vẫn giống như lần trước, chặt một cây đại thụ thả vào sông, dựa vào tử khí thẳng tắp xông về phía trước.
Tiêu Trần nằm trên đại thụ, tự hỏi tại sao đại trận của sông Tịch Tịnh lại đột nhiên mất đi hiệu lực.
Lâu năm thiếu tu sửa? Không giống lắm.
Loại trận pháp với kích thước này không thể giống như bây giờ, đột nhiên mất đi tác dụng, cho dù mất hiệu lực cũng cần có một quá trình.
Do người làm? Nếu như là nguyên nhân này thì cũng đúng đấy.
Thế nhưng vấn đề khác tới, ai có năng lực lớn như vậy, đi phá hư đại trận có kích cỡ này.
Muốn phải phá hư một đại trận, không hề dễ dàng giống như trong TV đụng mấy cái là xong chuyện.
Muốn phải phá hư một đại trận, đầu tiên bạn phải rõ ràng đây là trận pháp gì, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm rõ ràng, vậy thì có khác gì chịu chết không.
Kế tiếp chính là tìm được mắt trận, đây là then chốt để phá hư đại trận, giống như loại trận pháp của sông Tịch Tịnh lấy núi lớn làm trận đồ này, nếu không tìm được mắt trận thì không thể nào phá hư được.
Cuối cùng mấu chốt nhất chính là bị trận pháp cắn trả, trận pháp bình thường còn dễ nói, phản phệ không lớn thì cứ hứng chịu là được.
Thế nhưng đại trận giống như sông Tịch Tịnh, chính là dùng sức mạnh của trời đất, sau khi bị phá hư sẽ khiến linh khí của cả không gian cuồng bạo, nếu như người tu hành bị linh khí cuồng bạo tấn công, vậy thì hậu quả khó mà lường được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều nơi được xưng tuyệt địa bảo địa có đại trận thiên nhiên bảo vệ, lại không ai dám đi phá trận.
Một đường tự hỏi, Tiêu Trần cũng không cho ra được kết luận gì.
Lấy linh khí địa cầu hiện tại, xuất hiện đại trận lớn như vậy rất là không hợp lý, mà bây giờ có khi còn xuất hiện người phá trận, càng làm cho Tiêu Trần không nghĩ ra.
Cùng với núi Chết màu xám trắng xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Trần bật người dậy.
Tiêu Trần hơi híp mắt lại nhìn đỉnh núi nơi xa, nơi đó có một bóng người mơ hồ, dường như có một lớp sương khói mỏng manh bao quanh bóng người ấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo