“Cút, ông đây còn muốn sống thêm hai ngày.”
‘Rầm! Rầm! Rầm! ’
“Bác dâu cả cứu cháu với!”
“Đáng chết, ai bảo cháu ngứa miệng.”
Nhìn thấy đám mèo càng lúc càng gần, Lãnh Minh sợ tức mức nước mắt nước mũi trực tiếp tuôn rơi.
Thấy không ai đồng ý cứu mình, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, cậu ta vắt chân chạy về phía trên của trấn nhỏ.
Tốc độ của Lãnh Minh rất mau, thậm chí ngay cả hư ảnh cũng đã xuất hiện.
Nhưng đại quân mèo ở phía sau cậu ta cũng không hề chậm, theo sát sau lưng Lãnh Minh, thỉnh thoảng có con tính tình nóng nảy lại nhảy lên cào một cái.
Phía trước xuất hiện một vách tường đổ nát, thoạt nhìn vách tường này có chút cổ xưa, rêu xanh mọc từng mảng lớn trên đó.
Nhìn thấy bức tường này, Lãnh Minh cắn răng lập tức tung người nhảy qua đó.
Tường bên kia là một tòa nhà lớn chiếm diện tích rất lớn, điều kỳ lạ là không có ai sống ở đây cả, trái lại có rất nhiều, rất nhiều mèo hoạt động ở xung quanh.
Đám mèo kia, có một số lười biếng nằm phơi nắng buổi sớm ở khắp mọi nơi, một vài con mèo nhỏ được mẹ dẫn vào chơi đùa bên trong ngôi nhà, có con lại đi dạo khắp nơi như đang tuần tra.
Lãnh Minh đến đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở đây, một con mèo trắng cả người trắng như tuyết, con ngươi giống hệt đá sapphire xuất hiện bên cạnh cậu ta.
Nhìn thấy con mèo trắng, Lãnh Minh mếu máo gào lên: “Hồ Điệp, cứu tao với.”
Con mèo trắng ngẩng đầu lên, lúc này đã có rất nhiều những con mèo khác nhảy lên vách tường đổ nát.
Đám mèo nhảy lên trên vách tường này lại không hề tự tiện xông vào ngôi nhà lớn mà yên tĩnh ngồi ở bên trên, như thể đang chờ đợi mệnh lệnh.
Mèo trắng ngẩng đầu lên, bộ lông xinh đẹp bị làn gió nhẹ thổi tung, khiến nó trông giống như một cô công chúa kiêu ngạo.
Mèo trắng lắc đầu, dẫn theo đám mèo cách xa Lãnh Minh.
Trông thấy cảnh này, trong lòng Lãnh Minh chợt buốt giá, Hồ Điệp là một trong ba vị thủ lĩnh đứng đầu đám côn đồ trong tiểu trấn Thương Nguyệt cũng không giúp mình, hôm nay e rằng phải gặp chuyện xui xẻo rồi.
“Hồ Điệp, tao là anh trai ruột của Tiểu Lộ, mày không thể đối xử với tao như thế.” Lãnh Minh tung ra sát chiêu cuối cùng.
Tiểu trấn Thương Nguyệt có ba vị thủ lĩnh đám côn đồ, lần lượt là Hắc Nguyệt, Hồ Điệp, Bàn Đạt. Chúng cai quản đại quân mèo lên tới hàng vạn của trấn nhỏ, ở nơi này chúng thật sự là dưới một người trên vạn người.
Ngoại trừ Hắc Nguyệt nghe lời gia chủ, còn hai tên kia ai tới cũng nghe lời Lãnh Tiểu Lộ.
Trên trấn nhỏ này, ba tên này chính là đại thiên vương, là nhân vật xuất chúng kiêu ngạo của Vương Nhị.
Cũng không phải đám mèo này ghê gớm đến mức nào, chẳng qua nhà họ Lãnh có gia quy, bất cứ người nào đều không được làm mèo bị thương, người vi phạm sẽ bị xử lý bằng gia quy.
Từ trước đến nay nhà họ Lãnh luôn cởi mở, cũng quản lý mọi người trong tộc rất lỏng lẻo.
Duy nhất có một điều luật thép mà bất cứ người nào của nhà họ Lãnh không dám phạm phải, đây có lẽ là do sự nổi dậy cùng với phát triển của nhà họ Lãnh có liên quan mật thiết với mèo.
Bây giờ Lãnh Minh mong muốn con thủ lĩnh Hồ Điệp này có thể nể tình Lãnh Tiểu Lộ mà cứu mình.
Không nhắc tới Lãnh Tiểu Lộ còn đỡ, vừa mới nói ra tên cậu ta, Hồ Điệp lập tức dựng ngược lông tơ toàn thân, dáng vẻ kia là đang tức giận tột cùng.
Lãnh Minh bị dọa đến mức mặt mũi tái mét, co chân lên chạy, bây giờ cậu ta thật sự muốn tát chết chính mình.
Rõ ràng biết Hồ Điệp vô cùng bất mãn với quyết định của gia tộc để Lãnh Tiểu Lộ đến sông Tịch Tịnh, bây giờ còn lấy thân phận anh trai của Tiểu Lộ ra cầu cứu, đúng là lấy đá tự đập chân.
Bây giờ hai vị thủ lĩnh của tiểu trấn Thương Nguyệt đều đuổi theo Lãnh Minh, cảnh tượng đó thật sự rất hoành tráng.
Tiêu Trần kéo một đống lớn đồ vật lung tung lộn xộn, nhìn vách đá trước mặt rồi lắc đầu.
Thủ thuật che mắt vụng về này thật sự không lọt vào pháp nhãn của hắn, thậm chí Tiêu Trần có thể trực tiếp nhìn xuyên qua thủ thuật che mắt trước mặt này thấy được trấn nhỏ cổ kính bị che giấu bên trong.
Hắn là người đầu tiên giẫm vào vách núi, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Lãnh Tiểu Lộ đi phía sau Tiêu Trần, ngưỡng mộ nói: “Anh Tiêu Trần thật tài giỏi.”
Tiêu Trần giật khóe miệng, đúng là một bé con chưa hiểu việc đời.
Tình cờ một bà cụ đầu tóc bạc phơ đi ngang qua bên người họ, hình như mắt của bà cụ không được tốt lắm, không chú ý tới hai người Tiêu Trần.
Lãnh Tiểu Lộ nhìn bà cụ rồi gọi ngọt ngào một tiếng: “Bà hai.”
Bà cụ sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ hô lên một tiếng: “Tiểu Lộ trở về rồi à?”
Tiếng hô của bà cụ thu hút những người trong căn nhà cũ ở xung quanh, cánh cửa ‘kẽo kẹt’ được mở ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo