"Mẹ nó, mở họp à?" Tiêu Trần nhìn thấy đám người xuất hiện đằng trước thì không nhịn được nói thầm.

‘Rầm! ’

Tiêu Trần cho Hỉ Tang Quỷ một gậy xương cốt, thuận tiện nhổ một bãi nước miếng màu đen.

Nước bọt màu đen vừa dính vào thân Hỉ Tang Quỷ thì nó lập tức run lên, sau đó ma khí trên người yếu bớt vài phần.

"Ôi chao, sắp hết cơ hội nha thiếu niên, không suy nghĩ đề nghị của tôi chút sao? Bỏ chân trước xuống thôi mà?"

Thấy Hỉ Tang Quỷ thờ ơ, Tiêu Trần lại gõ một gậy, nước miếng đương nhiên thuận thế phun.

Tiêu Trần sờ sờ cằm, nghiêm trang nói: "Thiếu niên ơi, chỉ cần mày buông chân trước, hôm nay tao thả mày một con ngựa được không? Hơn nữa, bản đế còn có thể cam đoan không cho đám người đối diện thương tổn mày."

Tiêu Trần nói xong vỗ ngực đến rung trời, hào hiệp đúng kiểu ông đây nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh.

Tốc độ của Hỉ Tang Quỷ dần chậm lại, rõ ràng động tâm với lời của Tiêu Trần.

Lấy tình trạng của nó bây giờ cơ bản là phải chết. Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi nó chính là Đại Ma tương lai cơ mà?

Quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần có thể sống tiếp, chịu chút đau khổ chút nhục nhã tính cái gì. Nhân tài kiệt xuất như Hàn Tín chẳng phải cũng từng chịu nhục chui qua háng người ta sao?

Hỉ Tang Quỷ hạ quyết tâm, bất ngờ dừng phắt lại, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của mọi người đặt hai tay xuống đất.

Lúc này, Hỉ Tang Quỷ tứ chi chấm đất như một con chó.

"Cầm lên được buông xuống được mới là hào kiệt đích thực." Tiêu Trần chọc ghẹo.

m thanh này rơi vào lỗ tai Hỉ Tang Quỷ còn khó chịu hơn cả giết nó.

Chỉ sợ Hỉ Tang Quỷ lúc này thật sự rất muốn lột da rút gân ăn sống nuốt tươi Tiêu Trần.

Thấy Hỉ Tang Quỷ chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc đầy cừu hận, Tiêu Trần vui vẻ nở nụ cười: "Chống bốn chân xuống không thôi là không được, chạy hai bước xem nào? Không bệnh thì chạy hai bước."

Có một số việc chỉ có không bao giờ hoặc vô số lần. Ví như tình huống trước mắt chẳng hạn.

Nếu đã quỳ rạp xuống đất giả làm chó rồi còn đắn đo hai bước hay sao?

Nếu bây giờ bùng nổ trở mặt thì chẳng phải bao nhiêu ẩn nhẫn lúc trước đều thành vô dụng sao.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hỉ Tang Quỷ vẫn trợn trắng hai mắt, miệng nứt ra tới tận bên tai, răng nanh dày đặc phiếm ánh sáng lạnh, rõ ràng đã ở bên bờ bùng nổ.

Tiêu Trần đá một cước vào mông Hỉ Tang Quỷ: "Bảo mày đi hai bước thì làm sao? Nhe cái răng ra dọa ai đấy hả?"

Tiêu Trần điên cuồng đi thử bên rìa bạo phát của Hỉ Tang Quỷ, nhưng một cước này lại đá tỉnh Hỉ Tang Quỷ.

Nghĩ đến những gì trải qua lúc trước, Hỉ Tang Quỷ lắc lắc đầu, đè nén cảm giác muốn xé nát thiếu niên trước mặt.

Sau đó, dưới ánh mắt đoàn người, Hỉ Tang Quỷ vòng vo Tiêu Trần chạy vài vòng như một con chó.

Có mấy người của Mạng Nhện thậm chí sinh ra đồng tình Hỉ Tang Quỷ. Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất thôi. Vũ nhục người ta… à không phải vũ nhục ma ta như thế đúng là không thể nói nổi.

Tiêu Trần cười tủm tỉm nhìn Hỉ Tang Quỷ, chờ Hỉ Tang Quỷ vừa dừng lại, Tiêu Trần kê mông ngồi trên lưng nó.

Cơ thể gầy gò của Tiêu Trần cứ như có sức nặng vạn quân vậy, trực tiếp đè cho Hỉ Tang Quỷ nằm sấp xuống đất.

Cảm thụ được sức nặng của Tiêu Trần trên lưng, Hỉ Tang Quỷ nháy mắt hiểu được, người này từ đầu đã không định tha cho nó, nực cười nó còn ôm một tia hi vọng với lời của đối phương.

‘Uỳnh! ’

Từng đạo ma khí tối tăm từ người Hỉ Tang Quỷ bùng nổ mà ra, bộ dáng cũng biến thành vẻ chuẩn bị bạo thể ghê tởm lúc trước.

Tiêu Trần giật giật mông, tức giận nói: "Làm cái gì đấy? Tao đã nói không thả mày đâu. Bổn đế chạy lâu mệt rồi, nghỉ một chút thì làm sao? Tao hỏi mày làm sao hả?"

‘Rầm! ’

Tiêu Trần gõ một xương lên đầu Hỉ Tang Quỷ.

Nghe Tiêu Trần hợp tình hợp lý thoái thác, Hỉ Tang Quỷ lại cảm thấy có lẽ chuyện này thật sự có chuyển cơ.

Nhưng Hỉ Tang Quỷ vừa thu lại ma khí trên người đã cảm thấy thể trọng Tiêu Trần nháy mắt gia tăng.

‘Rầm! ’

Hỉ Tang Quỷ bị Tiêu Trần ngồi đè nằm bẹp dưới đất. Tiêu Trần cầm xương sườn nện từng cái vào đầu nó.

Tiêu Trần vừa nện vừa nói: "To xác thế này rồi còn dễ bị lừa như thể, thả mày thì mày cũng chẳng sống được bao lâu nha!"

Nghe Tiêu Trần nói vậy đám người đều lạnh rùng cả mình. Có lẽ ngay từ đầu thanh niên này cũng không hề định buông tha Hỉ Tang Quỷ.

Nhưng vấn đề là hắn không vội xuống tay, ngược lại dẫm đạp tôn nghiêm của Hỉ Tang Quỷ không đáng một đồng, khiến Hỉ Tang Quỷ chết trong nhục nhã.

Người trước mặt này còn giống ma hơn cả Hỉ Tang Quỷ.

Lúc này, vị tướng quân kia xuống ngựa, đi tới trước mặt Tiêu Trần đang thích ý gõ đầu ma.

Mọi người khẩn trương nhìn thế cục hiện tại, sợ hai ông lớn này một lời không hợp đánh lên.

 

0.09515 sec| 2406.375 kb