Hỉ Tang Quỷ theo sát sau lưng bọn họ, tựa hồ hành vi đâm người vừa rồi của Từ Kiến Quân ở ngoài tửu lâu kích thích nó, thu hút giá trị cừu hận của súc sinh này.
Thời gian chạy trốn ngày càng dài, mỗi lỗ chân lông trên người Từ Kiến Quân đều rỉ máu tươi, từ xa nhìn lại cứ như một quả cầu máu đang lăn vậy.
Thấy dáng vẻ Từ Kiến Quân, hốc mắt Trương Thắng Lam đỏ lên, người đàn ông ngày thường cà lơ phất phơ này lúc quan trọng luôn là đáng tin cậy nhất.
"Lão Trương, để tôi ôm cô Bạch Chỉ cho."
"Ôm…"
Từ Kiến Quân vừa hé miệng, máu tươi điên cuồng trào ra.
Nhưng anh ta vẫn đứt quãng nói cho xong.
"Vợ… ọe… tương lai… ọe… của ông đây… ọe… mà cho cậu… ôm được à."
"Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ chiến trường sa…"
Ngoài thành, một chỗ đất hoang bí ẩn.
Tiêu Trần nhìn tử trận cuối cùng sắp bố trí hoàn hảo, tâm trạng vui sướng vô cùng.
Tiêu Trần ngân nga hát, rút một căn xương sườn trong người ra, chỉ cần cắm xương sườn vào mắt trận là xem như đại công cáo thành.
Sau đó có tiếng bước chân nặng nề càng chạy càng gần Tiêu Trần.
Tiêu Trần cau mày, không có ai đến nơi tụ âm thế này mới phải chứ!
Con người cũng là một loài động vật, có bản năng tìm lợi tránh hại. Tuy bản năng đã thoái hóa gần hết, nhưng địa phương tụ âm như thế này chính là hung địa do thiên nhiên hình thành, người bình thường đều cảm nhận được.
"Mẹ ơi, ai không có việc gì đến nơi quái quỷ này chạy bộ chơi thế, ăn no khó tiêu à?" Tiêu Trần nói thầm.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng gào thét lướt ngang qua Tiêu Trần.
Thấy hai bóng người kia, Tiêu Trần ngây ngốc: "Cả người chảy máu còn kiên trì chạy bộ, tinh thần này gọi là gì? Chạy tới chết?"
"Í? Không đúng! Cái tên đang chảy máu kia nhìn quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải?" Tiêu Trần tự hỏi một hồi không có đáp án, dứt khoát mặc kệ.
“Vút! ’
Lại một bóng dáng toàn thân khí đen lướt ngang qua, nhưng chết là chết ở chỗ hàng này trực tiếp dẫm lên trận pháp Tiêu Trần sắp bố trí xong, trận pháp của Tiêu Trần nháy mắt bị đâm cho chia năm xẻ bảy.
Vốn dĩ trận pháp này sau khi bố trí thành công sẽ tự động che giấu, đây cũng là lý do vì sao Tiêu Trần lười để cái gì lại trông chừng trận.
Nhưng mấu chốt là bây giờ trận pháp con mẹ nó còn chưa xong cơ mà!
Tiêu Trần nhìn trận pháp bị dẫm đạp, mặt đờ ra, sau đó chính là một bụt xuất thế, hai bụt thăng thiên.
Tiêu Trần giơ xương sườn, khí đen cuồn cuộn dưới chân như máy kéo kiểu cũ, điên cuồng nhằm về phía bóng đen kia.
"Mẹ con heo nhà mày chứ, tưởng là ma đầu mà kinh à! Ma đầu là được phép dẫm trận pháp của ông mày à? Hôm nay ông mày không đánh mày ra bã thì tên ông mày viết ngược." Tiêu Trần vừa đuổi vừa rít gào.
‘Ruỳnh! ’
Từ Kiến Quân bỗng té lộn nhào, Bạch Chỉ trong lòng cũng ngã văng ra ngoài.
Trương Thắng Lam thấy vậy lập tức quay đầu nhìn lại, ai biết Từ Kiến Quân khoát tay ngăn chặn: "Mang Bạch Chỉ chạy mau, mặc kệ tôi."
Ngay sau đó, có mấy bóng người từ đường bên kia vọt ra, Từ Kiến Quân vừa thấy, cười khổ: "Con mẹ nó tìm chết còn tìm tới cùng một chỗ."
Thì ra đây đúng là một đội trong số mấy đội vừa chia lúc trước. Mà tiếp theo lại có tiếng bước chân vang lên, vài bóng người tiến tới.
Tổng cộng mười hai đội, sáu mươi con người không sót một ai, đều xuất hiện tại đây.
Một thiếu niên vẻ mặt hàm hậu xoa gáy cười ngây ngô: "Tổ trưởng, chúng tôi tới giúp anh."
"Giúp? Giúp ông Bụt chứ giúp? Mấy người tìm chết tích cực thế cơ à?" Từ Kiến Quân thật sự không biết nói cái gì cho phải.
‘Cộp cộp cộp. ’
Một trận vó ngựa vang lên, mọi người tự giác tách ra một con đường.
Một vị tướng quân cưỡi thần tuấn bạch mã chậm rãi đi tới, trên người tướng quân mặc một thân ngân giáp kín mít, tay nắm ngân thương lóe sát khí nồng đậm.
Trong ngực tướng quân ôm một thiếu nữ tóc dài bay bay mặc váy trắng ngọt ngào. Trong lòng thiếu nữ ôm một con mèo đen nhỏ.
Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, con mèo nhỏ mở to mắt tò mò đánh giá xung quanh.
Trên người tướng quân tản ra một cỗ khí thế tiêu điều túc sát, áp cho đoàn người không thở nổi.
Thấy vị tướng quân này, Từ Kiến Quân biết chuyện lần này có có chuyển cơ, tinh thần căng chặt rốt cuộc buông lỏng, hộc ra một búng máu rồi mất ý thức.
Mọi người luống cuống tay chân đỡ Từ Kiến Quân, từng bó lớn thuốc trị thương chẳng phân biệt đổ thẳng vào miệng anh ta.
Trương Thắng Lam nhìn thấy vị tướng quân này thì không nhịn được sợ hãi trong lòng. Gã tiếp xúc với quỷ quái nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp qua con quỷ nào thế này.
Trước không nói không thể nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn thế nào, quan trọng nhất là rõ ràng là quỷ mà cả người lại tản ra chính khí khổng lồ.
Điều này làm cho Trương Thắng Lam không tài nào giải thích được, nhưng kế đó nét mặt Trương Thắng Lam lập tức thay đổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo