Hỉ Tang Quỷ bị bốn dây xích kéo căng ra trên không trung, sợi xích còn đang không ngừng xiết lại, xem bộ dáng này là muốn xiết đứt Hỉ Tang Quỷ đang sống sờ sờ.

Mọi người thấy cảnh này rốt cuộc yên tâm, ‘Giảo quỷ đồ’ này chính là đại trận sát quỷ, chiêu bài của Thiên Sư Phủ.

Cho dù là Quỷ Vương mấy trăm năm cũng không thể nào từ bên trong thoát ra được.

Mắt thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, lúc này mọi người mới bớt căng thẳng.

Đúng lúc này, Hỉ Tang Quỷ đang bị xiềng xích cố định giữa không trung đột nhiên há miệng điên cuồng hú lên.

m thanh kia nghe vô cùng khó chịu, da gà toàn thân đua nhau nổi rần rần.

m thanh kỳ lạ kia giống như khi đi còn học, luôn có mấy bạn học nghịch ngợm dùng móng tay cào lên bảng đen, âm thanh kia từng chút từng chút cào vào trong lòng, làm người ta toàn thân khó chịu.

Quỷ khí trên người Hỉ Tang Quỷ bắt đầu cuồn cuộn một cách điên cuồng, mạch máu trên mặt đột nhiên bắn ra khỏi làn da bầm đen.

Đống mạch máu màu đen điên cuồng bay múa trong không trung, bắn ra từng dòng máu đen.

"A!"

Bởi vì phải duy trì trận pháp nên mọi người không dám lộn xộn, nên đã có vài người bị máu đen bắn trúng.

Những người bị máu đen bắn trúng kêu lên thảm thiết, chỉ trong thời gian vài hơi thở nơi bị máu phun đến đã bị hòa tan, có thể thấy được cả xương cốt bên trong.

"Phựt! Phựt! Phựt! Phựt!"

Tiếng xích sắt đứt vang lên, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Hỉ Tang Quỷ lại có thể cưỡng ép bứt đứt xiềng xích trong ‘Giảo quỷ đồ’.

Trương Thắng Lam nhìn thấy cảnh này, giống như nổi điên la lớn: "Chạy, chạy mau, nó không còn là quỷ nữa, là ma."

"Ma."

Cái gì là ma, không ai có thể đưa ra đáp án chuẩn xác với chữ này.

Có người cho rằng kẻ thành ma là người trọng tình trọng nghĩa nhất thế gian, cam nguyện thành ma! Là không chịu bất cứ ràng buộc nào, thích gì làm nấy.

Có người cho rằng ma pháp lực cao cường, mất sạch nhân tính, giết chóc vạn vật.

Nhưng dù lý giải từ này thế nào, ai cũng cảm thấy Ma không phải là tồn tại con người có thể chống lại được.

Trương Thắng Lam cắn chóp lưỡi, một mồm to máu loãng phun ra từ miệng, ba lá bùa tím nháy mắt lao nhanh mà ra.

Bùa tím dính máu tươi lập tức bốc cháy mãnh liệt, một trương võng tạo thành từ tia sét màu lam bao vây Hỷ Tang Quỷ.

Nhân cơ hội này, Trương Thắng Lam lướt đến bên cạnh Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ đang hôn mê.

Trương Thắng Lam nhét một viên thuốc trong suốt sáng loáng vào miệng Từ Kiến Quân.

"Khụ khụ."

Từ Kiến Quân nháy mắt tỉnh lại, sau khi phun ra hai ngụm máu tươi thì sắc mặt khá lên nhiều.

Thấy Hỉ Tang Quỷ bị lưới sét bao lại, Từ Kiến Quân kiến thức rộng rãi lập tức hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Từ Kiến Quân ôm Bạch Chỉ lên, không nói hai lời theo Trương Thắng Lam chạy ra bên ngoài.

Thấy số người đã lui về không sai biệt lắm, Từ Kiến Quân bắt đầu phân công.

"Năm người một đội chạy ra ngoài thành, dẫn Hỉ Tang Quỷ đến nơi ít người. Đừng chiến đấu trực diện với Hỉ Tang Quỷ, tận lực kéo dài thời gian, đợi cho Thanh Y tới cứu viện."

Mọi người nghe được tên Thanh Y thì hai mắt lại dấy lên ánh sáng hy vọng. Thanh Y là cao thủ đứng đầu của Mạng Nhện. Truyền thuyết truyền kỳ của anh ta đủ để kể ba ngày ba đêm cũng không xong, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Thanh Y chưa từng chiến bại.

Từ Kiến Quân nhìn những gương mặt trẻ tuổi này: "Tổ nào bị ghim chỉ có thể tự nhận không may, tôi không để các cậu đơn độc chạy trốn là vì muốn mọi người quên mình phục vụ bù đắp. Năm người bù lại cũng có thể kéo dài chút thời gian rồi."

Mọi người gật đầu, không ai nói nhảm, ai quen biết thì cùng nhau ghép nhóm, có lẽ cùng chiến hữu chết chung là nguyện vọng cuối cùng của bọn họ.

Bọn họ nhanh chóng chia đội xong. Kế đó, một bóng dáng phá tan tửu lâu sau lưng, mang tiếng gió gào thét điên cuồng nhào lên.

Từ Kiến Quân búng tay cái ‘tách’, mọi người lập tức phân tán chạy trốn.

Từ Kiến Quân nhìn Trương Thắng Lam và Bạch Chỉ còn đang hôn mê trong ngực, thở dài một hơi.

Đáy lòng thầm nói: "Đừng trách anh."

Dứt lời, người Từ Kiến Quân nhoáng lên, khí cơ toàn thân cuồn cuộn. Nhưng Từ Kiến Quân bị trọng thương, vừa huy động khí cơ máu tanh đã nảy lên yết hầu.

Anh ta cưỡng chế đè nén máu tươi trong cổ họng, xông thẳng về phía Hỉ Tang Quỷ đang điên cuồng như một chiếc xe tăng hình người.

‘Ruỳnh! ’ Hai bên va chạm, Từ Kiến Quân bị mạnh bạo đánh bay ra ngoài mà Hỉ Tang Quỷ sừng sững như một tòa núi lớn, lù lù bất động.

Mặt Từ Kiến Quân tái nhợt như tờ giấy, phun ra một mồm to máu tươi, sau đó cứng rắn ôm Bạch Chỉ đứng lên.

"Chạy."

Từ Kiến Quân hét lớn một tiếng, ôm Bạch Chỉ điên cuồng chạy về phía ngoài thành.

Trương Thắng Lam đánh ra vài lá bùa, sau đó cũng chạy vội theo sau lưng Từ Kiến Quân.

 

0.06119 sec| 2421.328 kb