Trên cánh tay kia là màu bầm đen khiến người ta cực độ không thoải mái, mạch máu màu đen giống như con giun phồng lên trên làn da, móng tay đen thui lóe lên rét lạnh làm người ta sởn tóc gáy, một mùi cá chết xộc thẳng vào mũi Từ Kiến Quân.

Từ Kiến Quân nhìn thấy cánh tay kia lông tơ toàn thân lập tức nổ đùng đùng, sợi nào sợi nấy dựng thẳng đứng.

Tất cả mọi người cắn răng, không dám phát ra một chút âm thanh, không khí trong nhà hàng áp lực tới cùng cực đến nổi sắp khiến người ta sắp phát điên.

Từ Kiến Quân nín thở, nhìn cái tay kia lấy dĩa điểm tâm đi, sau đó là tiếng cắn nuốt vang lên sau lưng Từ Kiến Quân.

"Loảng xoảng."

Dĩa bị ném xuống đất, vỡ nát.

Cơ bắp toàn thân Từ Kiến Quân lập tức căng thẳng, khí cơ cả người điên cuồng lưu chuyển, một lớp hào quang mỏng màu vàng đất bao bọc anh ta lại.

Cái danh ‘Kim cương tiểu lang quân’ của Từ Kiến Quân cũng không phải đặt cho vui, là Kim Cương Cảnh có sức phòng ngự mạnh nhất, Từ Kiến Quân chính là dựa vào một pháp bảo phòng ngự thuộc tính thổ.

Có điều lần trước ở nhà họ Mặc thứ đồ chơi kia đã bị Tiêu Trần tát một cái suýt chút nữa nát tươm, bây giờ vẫn chưa sửa xong.

Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của Từ Kiến Quân chính là, pháp bảo rách nát kia có thể giúp đỡ che chắn cho thân thể yếu ớt của mình khỏi một đòn của tên sau lưng.

Lúc này cánh tay màu xanh đen kia lại đưa đến chỗ một món khác trên bàn.

Bây giờ Từ Kiến Quân đã có thể xác định thứ sau lưng chính là Hỉ Tang Quỷ, loại quỷ này không chỉ có oán khí ngất trời mà còn vô cùng tham ăn, nếu không được ăn no thứ này sẽ lập tức nổi điên lên giết người.

Theo thời gian dần dần trôi đi, đồ ăn trước mặt Từ Kiến Quân cũng vơi dần, người đàn ông trung niên ngồi ở đối diện lá gan lớn, chậm rãi xoay mặt bàn, chuyển đồ ăn ở bên khác tới trước mặt Từ Kiến Quân.

Nhưng mà một bàn đồ ăn cũng sẽ có lúc ăn hết, lúc cái tay kia bưng cái dĩa cuối cùng lên, ngón áp út nãy giờ vẫn không nhúc nhích của Trương Thắng Lam đột nhiên bật ra.

"Ba."

"Phừng!"

Ánh sáng màu vàng kim từ trong thần phù trên tay Trương Thắng Lam bắn ra.

Thần phù bốc cháy dữ dội, ngọn lửa màu vàng kim ở trên không trung kịch liệt chấn động.

Ngọn lửa ở trong không trung hình thành một vòng tròn thật lớn, một bàn tay to màu vàng kim nháy mắt từ trong vòng tròn vươn ra chụp ra sau lưng Từ Kiến Quân.

Mà lúc thần phù bốc cháy, khí trên người Từ Kiến Quân cũng vận chuyển tới cực hạn.

"Chạy!"

Trương Thắng Lam hét lớn một tiếng, một khúc ‘gỗ bị sét đánh’ đen thui bay về phía sau lưng Từ Kiến Quân.

Từ Kiến Quân vừa cúi người chuẩn bị chạy, thì bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, bị bắn ra ngoài giống như viên đạn.

"Rầm!"

Từ Kiến Quân nện mạnh lên vách tường, trên vách tường xuất hiện lưới nhện thật lớn, cho thấy cú văng kia mạnh bao nhiêu.

Vỏ trứng màu vàng đất trên người Từ Kiến Quân răng rắc vỡ vụn, xụi lơ ngã xuống đất.

"Tổ trưởng." Bạch Chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, điên cuồng chạy đến chỗ Từ Kiến Quân.

"Đừng lộn xộn." Trương Thắng Lam hét lớn.

Nhưng đã muộn rồi, cánh tay màu xanh đen đập mạnh lên lưng Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bay bay về phía vách tường.

"Khụ khụ."

Từ Kiến Quân ho ra máu, mặt vàng giống như vàng lá.

"Rầm."

Từ Kiến Quân nhìn thấy Bạch Chỉ bay thẳng tới, cắn răng vỗ mạnh tay chân xuống đất, sàn nhà lập tức vỡ nát.

Từ Kiến Quân gắng gượng bật dậy chắn trước Bạch Chỉ.

"Ầm!"

Từ Kiến Quân lần thứ hai nện lên tường, Bạch Chỉ mang theo quán tính văng vào khiến bức tường càng nứt rộng.

Hai người Bạch Chỉ và Từ Kiến Quân phun ra rất nhiều máu, sau đó ngất xỉu.

Trương Thắng Lam nhìn thấy cảnh này, trong miệng nhanh chóng niệm ra pháp chú.

"Đùng!" Một tia sét màu đen xuất hiện trong không khí.

Bàn tay khổng lồ màu vàng kim cũng khép lại cực nhanh.

Một người đàn ông sắc mặt bầm đen mặc áo liệm màu đen bị bàn tay khổng lồ chộp vào trong tay, tia sét màu đen đánh giữa đỉnh đầu người đàn ông.

"Bày trận." Trương Thắng Lam hét lớn một tiếng.

Những người ở đây chính là đợi câu này, mọi người đứng vững dựa theo vị trí được phân trước đó.

Những sợi dây màu vàng kim kết nối mọi người lại, nháy mắt hình thành một cái trận đồ trên mặt đất.

"Giảo quỷ đồ, mở."

Theo giọng Trương Thắng Lam vang lên, trên người mọi người nổi lên ánh sáng màu vàng kim.

Sức mạnh trên người mọi người điên cuồng rót vào ‘Giảo quỷ đồ’, xiềng xích màu vàng kim từ trong trận đồ lao ra, gào thét bay về phía Hỉ Tang Quỷ đang bị bàn tay to màu vàng kim bắt lấy.

Hỉ Tang Quỷ lập tức bị trói gô.

"Rầm!"

Trương Thắng Lam bước chân phải lên một bước, miệng hét lớn: "Xiết."

Bốn phía trận đồ lao ra bốn sợi dây xích màu vàng kim thô to dị thường, bốn sợi dây xích quấn lấy hai tay hai chân Hỉ Tang Quỷ, bắt đầu xiết lại cực nhanh.

 

0.15909 sec| 2409.141 kb