"Trương Thắng Lam, rốt cuộc vì sao Hỉ Tang Quỷ lại như vậy, sao đến cả anh cũng không trị được?"
Trương Thắng Lam nghe Từ Kiến Quân hỏi thì nhấp một ngụm đồ uống, trả lời bằng giọng điệu nặng nề: "Ai, không biết sao lại như thế nữa, mấy hôm trước âm khí, tà khí trong thành phố Minh Hải đột nhiên biến mất, sau đó âm khí và tà khí mới sinh ra hầu như đều bị tên Hỉ Tang Quỷ kia hấp thu, đến giờ súc sinh kia đã gây họa cho mười mấy đám cưới rồi, bọn ta căn bản là không bắt được súc sinh kia."
Từ Kiến Quân nhíu mày, nói: "Vấn đề là tại sao lại không bắt được, cũng không phải là không đánh lại?"
Trương Thắng Lam lắc đầu: "Hai ngày trước có lẽ có thể thử một chút, nhưng bây giờ chắc chắn là không đánh lại."
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Từ Kiến Quân cảm giác cánh tay bị kéo, nhưng bởi vì đang cùng Trương Thắng Lam thảo luận vụ án nên Từ Kiến Quân không quá để ý.
Từ Kiến Quân hất tay Bạch Chỉ ra, cũng không quay lại mà nói luôn: "Ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa."
Dường như Trương Thắng Lam cũng phát hiện ra gì đó, anh ta mím chặt môi, mày nhướn rất căng.
Từ Kiến Quân cũng là tay già đời, biết có điều không ổn rồi.
Từ Kiến Quân không nhúc nhích liếc mắt quan sát những người xung quanh, phát hiện tuy rằng mọi người đều tỏ ra rất bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhưng thỉnh thoảng cứ có người liếc mắt ngó ra phía sau mình, Từ Kiến Quân khẳng định sau lưng mình có thứ gì đó.
Lúc này, một luồng khí lạnh như có như không thổi qua gáy Từ Kiến Quân, lập tức khiến lông tơ toàn thân anh ta dựng đứng.
Bọn họ là người tu luyện, rất mẫn cảm với khí, cho dù là quỷ khí hay là nhân khí.
Nhưng Từ Kiến Quân lại không hề cảm nhận được thứ sau anh ta, chỉ có một cách giải thích đó là thứ đứng sau lưng mạnh hơn anh ta rất nhiều.
Nghĩ tới đây tim của Từ Kiến Quân lạnh hơn nửa trái, ở đây có mấy chục người, cấp bậc tổ trưởng cũng có năm sáu, trong nhóm tổ trưởng Từ Kiến Quân anh tuyệt đối là số một số hai.
Bây giờ đến anh ta cũng không cảm giác được thứ ở sau lưng, nói hơi quá nhưng mà, hôm nay đã không còn là có thể diệt trừ Hỉ Tang Quỷ hay không, mà là có thể sống sót ra khỏi đây không rồi.
Cổ Từ Kiến Quân cứng đờ, chuẩn bị quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là cái thứ hay ho gì đang đứng phía sau mình.
Trương Thắng Lam nhận ra Từ Kiến Quân có ý định quay đầu thì lập tức trợn mắt, lắc đầu một cái cực kỳ nhỏ, ý bảo Từ Kiến Quân đừng manh động.
Lúc này trong nhà hàng xuất hiện cảnh tượng vô cùng quỷ dị, tuy rằng mọi người đều tỏ ra rất bình thản, rượu và thức ăn trên bàn cũng đang không ngừng vơi đi, nhưng toàn bộ nhà hàng không hề vang lên một chút tiếng động.
Thậm chí lúc mọi người dùng bữa cũng không hề phát ra tiếng động nào, dường như sợ kinh động đến thứ sau lưng Từ Kiến Quân.
Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Từ Kiến Quân chảy xuống, trong tay Trương Thắng Lam không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lá bùa màu vàng kim.
"Thần phù."
Từ Kiến Quân nhìn thấy lá bùa kia chẳng những không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại càng căng thẳng hơn.
Bùa chia làm ba màu vàng, tím và vàng kim. Bình thường Thiên Sư Phủ đều dùng lá bùa màu vàng là đã có thể thu phục phần lớn các loại quỷ, phiền hơn một chút thì cũng chỉ là màu tím mà thôi.
Còn bùa màu vàng kim từ lâu đã mất đi phương pháp chế tạo, bùa màu vàng kim mà bây giờ các Thiên Sư Phủ dùng đều là của đời trước để lại, dùng một lá thì ít đi một lá.
Cho dù là quỷ có cấp bậc Quỷ Vương, Thiên Sư Phủ cũng không có khả năng sẽ hao phí một lá bùa màu vàng kim, đối với Thiên Sư Phủ bùa màu vàng kim còn quý hơn mạng.
Nhưng tình hình trước mắt là, Trương Thắng Lam lấy ra thần phù màu vàng kim mà mặt mày vẫn căng thẳng đến túa ra mồ hôi lạnh, giống như căn bản không hề nắm chắc thần phù kia có thể tiêu diệt thứ sau lưng mình vậy.
Bàn tay cầm thần phù của Trương Thắng Lam hơi run rẩy, gã không hề có niềm tin thần phù này có thể cứu Từ Kiến Quân.
Đúng vậy, Trương Thắng Lam lấy thần phù quý giá được cất kỹ này ra không phải là để giết quỷ, mà chỉ để cứu người thôi.
Ngón trỏ tay trái của Trương Thắng Lam bỗng nhiên khẽ giơ ra, Từ Kiến Quân nhìn ngón tay kia ngầm hiểu, khẽ gật đầu.
Trương Thắng Lam tiếp tục giơ ra ngón giữa.
"Hai."
Trương Thắng Lam hít sâu một hơi, trong nháy mắt khi ngón áp út sắp giơ ra, một cánh tay đột nhiên lướt qua cổ Từ Kiến Quân, hướng tới chỗ một đĩa điểm tâm trên bàn.
Từ Kiến Quân nhìn nhìn thấy cánh tay đột nhiên xuất hiện kia, mí mắt nhảy thình thịch mấy cái.
Rất rõ ràng kia không thể nào là cánh tay con người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo