Tiêu Trần quyết định bày tử trận đầu tiên ở đây, một bàn tay chụp vào xương cẳng chân của mình.

Tiêu Trần quyết định dùng pháp thân của mình, cũng chính là xương của mình làm mắt trận, đó là bởi vì tử khí không nhiều giống như âm khí hay tà khí, hơn nữa tử khí không chỉ thưa thớt mà còn rất khó thu gom.

Cho dù bày trận thành công nhưng xác suất trận pháp thu thập được tử khí cũng không cao, dùng pháp thân làm mắt trận không chỉ có thể nâng cao phẩm chất trận pháp, mà còn có thể nâng cao mức độ thành công và tốc độ hấp thụ tử khí.

"Ủa?"

Tiêu Trần sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được xương cẳng chân của mình, vẻ mặt mờ mịt nhìn trời: "Chẳng lẽ làm rớt khúc xương ở đâu rồi mà không hay ta?"

Cuối cùng Tiêu Trần mới nhớ tới lúc ở bệnh viện đã đưa khúc xương cho Tiêu Tiểu Tuyết dùng phòng thân rồi.

"Có mượn không trả, bắt được tôi đánh chết cô." Tiêu Trần lẩm bẩm tháo bàn chân của mình ra.

Sau một trận mân mê, Tiêu Trần nhìn cái chân to trong mắt trận kia vẫn cảm giác là lạ, nhưng mà cũng không còn cách nào, không có vật liệu chỉ có thể dâng bản thân mình lên.

Nhìn số vật liệu còn dư lại, Tiêu Trần ước lượng còn có thể bố trí thêm bốn tử trận nữa.

Hắn tưởng tượng đến cảnh tượng ‘cùng vận khí với trời đất’ vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, Tiêu Trần lập tức thấy hơi choáng váng, nếu giống như mình suy đoán thật thì hồi phục lại chút thực lực ấy có thể thật sự hơi không đủ dùng.

"Xem ra phải đẩy nhanh tốc độ cải tạo thân thể hơn nữa mới được."

Bên ngoài một khách sạn nào đó ở thành phố Minh Hải, pháo nổ ì đùng, chiêng trống vang trời.

Từ Kiến Quân mặc áo gió đeo mắt kính đen che lỗ tai lại nói: "Không biết sao mà tôi lại rất sợ tiếng pháo nữa."

Một cô nàng dáng người nóng bỏng ngồi ở ghế phụ lặng lẽ trợn mắt, nói: "Anh là Niên thú biến thành sao? Còn sợ pháo nữa."

Lúc này một đoàn xe đang chạy về hướng một khách sạn lớn, trong chiếc xe hoa dẫn đầu là một đôi tình nhân sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.

"Tổ trưởng, anh nói như vậy thật sự có thể dẫn Hỉ Tang Quỷ ra sao?" Cô gái hơi lo lắng hỏi.

Người đàn ông mặc áo gió buông tay che lỗ tai tay xuống, hỏi: "Bạch Chỉ, cô nói gì?"

Bạch Chỉ tức giận lặp lại một lần nữa.

Người đàn ông mặc áo gió suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hỉ Tang Quỷ thích nhất là xuất hiện trong lễ cưới, nó chết trong hoàn cảnh đó nên có chấp niệm rất sâu, cho dù nó phát hiện lễ cưới hôm nay là có người sắp đặt để dụ nó ra, nó vẫn sẽ xuất hiện."

Bạch Chỉ hơi lo lắng nhìn hai người trẻ tuổi ngồi trong xe hoa: "Tổ trưởng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Nói một câu không may nhưng mà giống như chui vào mạng nhện vậy." Người đàn ông mặc áo gió tạm dừng một chút, nhìn nhìn Bạch Chỉ, rồi cười một cách đáng khinh: "Bạch Chỉ, nếu cô lo lắng cho bọn họ như thế thì chi bằng hai ta đuổi theo đổi với bọn họ, hai ta đi kết hôn nhé?"

"Biến."

Lúc lễ cưới chính thức được cử hành, người dẫn chương trình cầm microphone đứng trên sân khấu, tất cả mọi người choáng váng rồi, cũng không phải bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, mà là tiếng phổ thông của người dẫn chương trình thật sự là khiến người ta...

Người dẫn chương trình: "Chúc cô dâu chú rể ‘chọn’ đời chung ‘thỉ’."

"Trăm năm ‘lạnh lút’."

"Gian khó ‘bỏ’ nhau."

"Răng ‘bong’ đầu bạc."

"‘Hái chừ’ đồng ý của họ là ‘dó’ tin ở phật."

Trán Bạch Chỉ đứng ở dưới sân khấu chảy xuống ba vạch đen, kéo một người bên cạnh hỏi: "Tiểu Ngũ, ở đâu ra cái thứ ngộ đời này thế?"

Thanh niên bị kéo lại hỏi, cố gắng nhịn cười nói: "Đây là thành viên mới gia nhập thiên tổ không lâu, nghe nói là đến từ nông thôn, tiếng phổ thông không tốt lắm."

"Không thể đổi người khác sao?" Bạch Chỉ thật sự vô lực với loại tiếng phổ thông như chửi này.

Người thanh niên cười ha ha, nói: "Chị Bạch à, đừng nói chứ việc này đúng là nên để anh ta làm đấy, môn anh ta học Sức mạnh ngôn ngữ của nhà Phật, có thể thông qua giọng nói chữa bệnh bằng Đức Tin cho mọi người ở đây."

Thật ra Bạch Chỉ cũng có biết về Sức mạnh ngôn ngữ, ví dụ như đòn cảnh tỉnh của Phật gia, lưỡi nở hoa sen gì đấy, nhưng mà con mẹ nó tiếng phổ thông lệch đến nhà bà ngoại này của anh ta là cái quỷ gì đây.

Sau khi trải qua một trận tiếng phổ thông giống như tiếng ma quỷ tra tấn, cuối cùng lễ cưới cũng tới giai đoạn ăn uống.

Đây cũng là giai đoạn quan trọng nhất, bởi vì trên cơ bản Hỉ Tang Quỷ đều xuất hiện trong giai đoạn này.

Trong khách sạn bày bảy bàn tiệc rượu, nhìn qua thưa thớt có vẻ hơi thê lương, mọi người vừa ăn uống vừa nhìn chằm chằm sang bàn chú rể.

Chỉ sợ hơi lơ là một chút là Hỉ Tang Quỷ sẽ xuất hiện bên cạnh cô dâu chú rể ngay.

Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ ngồi chung bàn, anh ta vừa điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng, vừa hàm hồ không rõ hỏi thanh niên sắc mặt tái nhợt bên cạnh.

 

0.16270 sec| 2410.188 kb