"Ực, ực, ực." Lão tài xế uống một ngụm nước, còn muốn nói tiếp.
"Rầm! Rầm!" Tiêu Trần lại đầu bắt dùng đầu đập vào cửa kính: “Đi quán bar tốt nhất, đi quán bar tốt nhất."
"Phụt."
Một ngụm nước của lão tài xế phun ra toàn bộ, vội vàng nói: "Đi đi, tới ngay lập tức, tới ngay lập tức."
"Đi quán bar tốt nhất, đi quán bar tốt nhất..."
Tiêu Trần không cho lão tài xế cơ hội mở miệng, một mực không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này.
Lão tài xế đầu đầy mồ hôi, một mùi mùa thu nổi tiếng đại chúng thần xe.
"Đến... Đến rồi."
Lão tài xế nhìn cửa sổ xe đã báo hỏng, đau lòng nói một tiếng.
Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài, xuống xe đi đến phía quán bar.
"Ấy ấy, chàng trai." Lão tài xế vô cùng lo lắng gọi Tiêu Trần.
Tiêu Trần làm vẻ phải chết quay đầu hỏi: "Làm gì vậy? Tôi rất nghe lời ba mẹ nói, tôi không đầu độc, tôi cũng không tin mệnh."
"Cậu còn chưa trả tiền đây này!"
Tiêu Trần gãi gãi đầu lẽ thẳng khí hùng nói: "Tôi không có tiền!"
"Khụ khụ..." Vẻ mặt lão tài xế mờ mịt nhìn Tiêu Trần một bộ đương nhiên,
Không lẽ thằng này là chạy ra từ cái bệnh viện tâm thần nào đó à.
Tiêu Trần đi hai bước rồi lại quay đầu về, ghé vào cửa sổ xe nói với lão tài xế vội vã cuống cuồng: "Loại như vận mệnh này không ai tránh khỏi được, khi mình cho rằng mình đã tự nắm giữ được vận mệnh, lại chẳng biết đây cũng chỉ là một bộ phận của vận mệnh mà thôi."
Tiêu Trần rất có tư cách vỗ vỗ bả vai lão tài xế: "Không cần cám ơn tôi, tôi cũng không gọi **."
Lão tài xế nhìn Tiêu Trần biến mất ngay trước mắt, bấm điện thoại trên tay.
"Này, yêu yêu quái à? Tôi muốn báo cảnh sát, có một bệnh nhân tâm thần ngồi xe quỵt tiền, cậu ta không chỉ ngồi xe quỵt tiền, mà còn đụng hư mất cửa sổ xe của tôi."
Quán bar Minh Nguyệt.
Tối nay quán bar Minh Nguyệt ồn ào náo động khác thường, không riêng gì bởi vì tâng bốc công tử Vương Lâm tập đoàn nhà họ Vương, mà càng là có mấy vị quý tộc đến từ ngoại quốc đích thân tới quán bar Minh Nguyệt.
Nghe nói mấy vị này chính là quý tộc chân chính, có trang viên và người hầu của mình, càng quan trọng hơn là có tiền mặt.
Vương Lâm hăng hái mở cả bàn rượu ngon, liên tiếp giơ ly rượu trong tay lên với mấy vị nam tử tóc vàng mắt xanh bên cạnh.
Hôm nay Vương Lâm có thể nói là song hỷ lâm môn, không chỉ theo Mặc đại thiếu gia lấy được quyền khai phá thành phố mới, mà còn đậu vào tập đoàn tài chính ngoại quốc Ma Nhĩ.
Chỉ cần đợi một thời gian nữa thì nhà họ Vương bọn họ vượt qua nhà họ Mặc cũng không phải việc khó gì.
Một người tuổi còn trẻ ngồi ở bên cạnh Vương Lâm, rất rõ ràng thể xác và tinh thần đều không ở chỗ này.
Tinh thần của hắn ta có chút hoảng hốt, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay trong gia tộc, còn có bóng người kia y hệt như là đại ma vương vậy.
Với tư cách là đệ tử nhà họ Mặc, hắn ta chưa từng nghĩ tới một người, lại có thể vững vàng xem một gia tộc trở thành một con chó mà đánh.
"Tam thiếu gia, làm sao vậy, cả đêm đều mất hồn mất vía vậy?" Vương Lâm nhìn người bên cạnh hỏi.
Người trẻ tuổi lắc đầu, vốn hôm nay gia tộc xảy ra chuyện như vậy, gia tộc đã hạ lệnh cấm túc, mạch bên mình nhỏ bé không có quyền nói gì, bình thường mình lại ít xuất hiện như một người trong suốt, cho nên mới có cơ hội vụng trộm chạy ra ngoài giải sầu.
Hiện tại hắn ta cũng đã có chút hối hận, nếu quả thật bị ông nội bắt được, đoán chừng chân cũng bị chặt đứt.
Đúng lúc này bùng nổ trong sàn nhảy truyền đến từng đợt huýt sáo và thanh âm ồn ào. Theo những tiếng huýt sáo và thanh âm ồn ào, DJ quán bar cũng rất thức thời đổi EDM thành âm nhạc có tiết tấu càng cảm giác hơn.
Chẳng biết từ lúc nào trong sàn nhảy xuất hiện hai bóng người đáng chú ý khác lạ.
Theo rung động của âm nhạc, hai thân thể này làm cho người đàn ông miệng đắng lưỡi khô đang điên cuồng vặn vẹo.
Ăn mặc lớn mật có vóc người như ma quỷ, cộng thêm kỹ thuật nhảy có lực dị thường, lập tức làm cho hai cô gái này trở thành tiêu điểm của toàn bộ quán bar, hormone của mọi người lập tức tăng cao.
Mồ hôi và tinh lực không có chỗ phát tiết tạo thành từng cảnh tượng kỳ quái ở chỗ này, lại có chút không chân thực.
Tất cả ánh mắt của đàn ông đều tụ tập trên người hai cô gái này, thật sự là hận không thể dán tròng mắt lên.
Một bàn này của Vương Lâm cũng không có người ngoài, tất cả mọi người chăm chú nhìn chằm chằm hai cô gái này, thật sự là quá mê người.
Lưu Mẫn ngồi ở bên cạnh Vương Lâm hung hăng véo Vương Lâm một cái, kết quả hình như Vương Lâm căn bản không cảm giác được.
"Đàn ông ba giây chết tiệt, ngay cả lão nương cũng ăn không no, còn nhớ thương kẻ khác."
Lưu Mẫn tức giận uống một ly rượu lớn trước mặt vào trong bụng, mang theo nỗi tức giận đùng đùng muốn rời khỏi quán bar.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo