Cô gái bĩu môi, hoài nghi hỏi: “Ảo Ảnh Vô Hạn? Chẳng lẽ có thể tách ra vô hạn sao?”
Tiêu Trần nghiêm túc gật đầu: “Theo lý thuyết, chỉ cần cô đủ mạnh thì có thể phân ra vô hạn, nhưng thứ này không có tác dụng gì mấy, chỉ có thể dùng để quét sạch mấy tên tôm tép thôi.”
Thanh niên muốn học hai chiêu lúc nãy hào hứng nói: “Cao thủ, đại cao thủ, chiêu này của anh ngầu quá đi, có thể dạy cho tôi không?”
Vừa mới nói xong, cậu ta liền có chút hối hận. Bởi dù ở nơi nào thì loại chuyện này đều là điều cấm kỵ chốn giang hồ. Có quá nhiều thứ liên quan đến công pháp, nếu chẳng may không chú ý thì có thể rước họa sát thân.
Tất cả mọi người đều nhìn tên muốn học hai chiêu giống như một tên ngốc, thời gian ở trong đội cũng không ngắn, sao lại có thể mắc phải sai lầm ngu dốt như vậy.
Nếu khiến cho cao thủ không vui mà đánh chết bọn họ ở đây thì đúng là tội đồ.
Tiêu Trần cau mày, tất cả mọi người đều run lên vì sợ hãi, tưởng rằng hắn sắp phát điên rồi.
Tiêu Trần suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ này có gì tốt đâu mà học, xử lý đám tôm tép thì không sao, nhưng gặp cao thủ thực sự thì dùng cái rắm.”
Mọi người suýt chút nôn ra máu mà chết, loại công pháp có thể phân thân mà lại vô dụng? Chỉ có thể dùng xử lý đám tôm tép thôi ư?
‘Cậu cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc chắc? ’ Đây là suy nghĩ chung trong lòng mọi người.
Nhìn biểu hiện của mọi người, Tiêu Trần có dùng mông cũng biết những người này đang nghĩ gì.
Tiêu Trần đặt ngón trỏ của mình lên trán cô gái, một chuỗi văn tự bí ẩn bắt đầu nhảy múa trong đầu cô ta, điều không giống những công phu mà Tiêu Trần đã tặng lúc trước là lần này không xuất hiện cánh cổng màu vàng.
Trong mắt Tiêu Trần, Ảo Ảnh Vô Hạn này thực sự không phải là thứ lợi hại gì cho cam, nhưng nếu mấy đứa nhóc này đã muốn học thì có thể nhân tiện dạy cho chúng, để chúng có thêm cách phòng thủ và trốn thoát sau này.
Cô gái đỏ bừng mặt vì kích động, hơi không dám tin nói: “Thật, thật sự tặng tôi thứ này hả?”
“Không phải cho cô mà là cho mọi người. Ai trong số các cậu muốn học thì cứ tìm cô ấy hỏi khẩu quyết.” Tiêu Trần vỗ tay, chuẩn bị về nhà.
Mọi người nghe xong tâm trạng vô cùng xao động, bởi cảnh tượng phân thân trước đó của Tiêu Trần thực sự rất ngầu.
Thế nhưng cô gái lại ngẩn ra, sau khi có được công pháp, đương nhiên cô ta sẽ biết được toàn bộ tác dụng của Ảo Ảnh Vô Hạn.
Mặc dù phân thân sẽ làm suy yếu sức mạnh của cơ thể một chút, nhưng đây không phải là điểm chính. Vấn đề nằm ở chỗ, Ảo Ảnh Vô Hạn thực sự có thể cho phép cơ thể tự do chuyển đổi với phân thân. Đây đúng là một kỹ năng cứu mạng thần kì.
Nếu công phu này được giao cho một người có thực lực đủ mạnh, thì phân thân mà người này có thể tách ra cũng sẽ càng mạnh hơn, điều này có nghĩa một người có thể sánh ngang với một đội quân.
Nếu công phu này truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn đến máu chảy thành sông.
“Bùm!”
Lúc này, một tiếng nổ lớn đã thu hút sự chú ý của mọi người, Smith vừa bị Tiêu Trần đánh bay nhảy từ trong tường ra.
Smith tức giận nhìn Tiêu Trần, toàn thân run lên, không phải sợ hãi mà là tức giận.
Là một hầu tước ma cà rồng cao quý, thế nhưng lại bị một con sâu cỏn con đánh bay một cách cực kỳ nhục nhã.
Smith nhìn xác bốn con dơi trên mặt đất, đồng tử dần chuyển sang màu đỏ tươi.
Hai chiếc răng nanh dài lộ ra, cả người hắn ta nổi lên huyết quang đỏ tươi: “Kẻ ngu xuẩn hèn mọn...”
Thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp dứt lời, Tiêu Trần đã biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã ở ngay trước mặt Smith rồi.
“Răng của ngươi vừa trắng vừa dài, cho ta mượn chơi hai ngày nhá.” Giọng nói giễu cợt của Tiêu Trần vang lên.
Sau đó, mỗi tay của Tiêu Trần nắm lấy một chiếc răng nanh của Smith rồi kéo chúng thật mạnh.
‘A! ’
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên trong quán bar, toàn bộ quán bar rung chuyển mấy cái theo tiếng hét thảm thiết, trần nhà bị rung không ngừng rơi bụi mịn xuống.
Smith điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, trông có vẻ đau đớn tột độ.
Tiêu Trần tát một nhát thật mạnh vào mặt Smith, tức giận quát: “Ầm ĩ quá đấy!”
‘Bốp! ’
Cả cơ thể của Smith bị nhát tát này của Tiêu Trần dí xuống đất, sau đó hắn nhảy lên đầu hắn ta.
‘Bùm! ’
Toàn bộ đầu của Smith bị găm vào trong sàn nhà, Tiêu Trần vẫn chưa hả giận, nhảy lên nhảy xuống vài lần, gần như giẫm một nửa người của Smith xuống đất rồi mới dừng lại.
Lúc đầu, cơ thể của Smith còn giãy giụa vài lần, sau đó từ giãy giụa chuyển thành co giật, cuối cùng dính trên mặt đất, mềm oặt như một cục slime.
“Lão tử rất ghét mấy tên người nước ngoài các ngươi. Kẻ nào cũng giống nhau, không thể phân biệt được ai với ai. Đứng cạnh nhau giống như đang chơi Pikachu vậy.” Tiêu Trần lại đá vào cặp mông to của Smith, sau đó cầm hai chiếc răng nanh trắng như tuyết đi về phía nhóm người đang đứng hóng hớt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo