Tiêu Trần che mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, tử khí trên người đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thư phòng.

Tử khí kèm theo khí tức âm tà đánh thẳng vào Tiêu Chính Dương.

Toàn thân Tiêu Chính Dương đầy mồ hôi lạnh đến ướt cả quần áo, một nỗi tuyệt vọng sâu đậm trùng kích vào não ông.

Tiêu Trần vung tay lên, tất cả tử khí trở lại thân thể hắn.

“Ba, con thật sự là con ba!”

Tiêu Chính Dương xoa mồ hôi trên trán, thu súng lục lại, Tiêu Chính Dương hiểu rõ, nếu như Tiêu Trần trước mặt muốn giết mình thì cũng chỉ là một chuyện nhấc tay mà thôi, huống chi bây giờ mình cũng không có gì hay mà người ta dòm ngó tới, không đáng phải tìm một người giả mạo phiền toán như vậy.

“Ba, con đi ra ngoài trước.” Tiêu Trần nói xong lắc lư đi ra khỏi thư phòng.

Nhìn tư thế Tiêu Trần đi như vậy, Tiêu Trần thật muốn đi tới đá hắn hai cái, giống như một tên du thủ du thực vậy.

Tiêu Trần vừa đi ra khỏi thư phòng đã nhìn thấy mẹ cầm hai quả quýt, hiện giờ Tiêu Trần thấy ăn là lại đau đầu.

“Tiểu Trần, tới ăn ít trái cây.”

“Mẹ, con có lời muốn nói với mẹ.” Tiêu Trần quay đầu nhìn Tiêu Chính Dương mới đi ra khỏi thư phòng.

Tiêu Chính Dương nhìn khóe miệng tự tiếu phi tiếu của Tiêu Trần, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

“Ăn trước đã, có việc thì đợi lát nữa rồi nói.”

Tiêu Trần nhếch miệng cười: “Đây chính là việc lớn.”

Mẹ Tiêu Trần bỏ quả quýt xuống, gật đầu nói: “Tiểu Trần lớn rồi, hẳn là phải nghe lời con rồi.”

“Ba thiếu con 48.000 đồng, ba đang muốn giật nợ không trả.” Tiêu Trần nhếch mày nhìn Tiêu Chính Dương sau lưng.

Mẹ Tiêu Trần có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần, không hiểu lời này có ý gì.

Tiêu Chính Dương nghe lời này, toàn thân run run, làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần giống như một tiểu ác ma nhe răng cười nói: “Mẹ, từ lúc con mười tuổi tới giờ đều bị ba gạt tiền, nói là mẹ ngược đãi ổng, ổng đường đường là một giám đốc lớn mà túi còn sạch hơn cả khuôn mặt.”

“Tiêu, Chính, Dương.”

Mẹ Tiêu Trần gọi tên đầy đủ Tiêu Chính Dương.

Vẻ mặt Tiêu Chính Dương cầu xin chắp tay nói: “Vợ ơi, nghe anh giải thích, chuyện không phải giống em nghĩ.”

“Cái lão già nhà anh, lừa tiền lừa đến cả con trai, em đã nói vì sao mà Tiểu Trần lại gầy như vậy, thì ra là tiền tiêu vặt của nó bị con rùa đen nhà anh lừa.”

Mẹ Tiểu Trần nhéo lỗ tai Tiêu Chính Dương, kéo ông lên lầu.

“Đau, đau, đau, đau…”

Tiêu Chính Dương bịt lỗ tai vẻ mặt u oán nhìn Tiêu Trần.

“Hơ hơ hơ…”

Tiêu Mạn Ngữ nhìn một màn này, lặng lẽ nói với Tiêu Trần: “Anh, ba cũng từng tìm anh để mượn tiền hả?”

Vẻ mặt Tiêu Trần ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạn Ngữ: “Á haha, nói vậy ba đã cầm không ít tiền của em nhỉ!”

Tiêu Mạn Ngữ gật đầu: “Chưa từng tính, nhưng ít cũng có mấy vạn! !”

Tiêu Trần cười híp mắt nhìn Tiêu Chính Dương đang giãy dụa trên cầu thang nói: “Mẹ, ba còn lừa tiền của Tiêu Mạn Ngữ, còn lừa không ít nữa!”

“Cái ông lão anh, lừa gạt tiền của Tiểu Trần còn chưa tính, ngay cả tiền của con gái cũng lừa lấy, hôm nay tôi không đánh chết anh thì coi như da anh dày.”

Trên lầu truyền tới tiếng mẹ rít gào, Tiêu Trần thảnh thơi không lo lắng mang một cái ghế đi tới ngoài cửa, nhìn trăng máu trên bầu trời.

Vương Đa Đa co rúc lẳng lặng ngủ trong lòng Tiêu Trần.

Nước bọt của Vương Đa Đa chảy lên người Tiêu Trần, lần này Tiêu Trần không gọi Vương Đa Đa dậy nữa, chỉ là nhẹ nhàng lau nước miếng đi, lắc đầu.

Tiêu Mạn Ngữ lấy một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Tiêu Trần, hai tay chống cằm nhìn vầng trăng máu trên bầu trời.

Tiêu Trần thấy Tiêu Mạn Ngữ dưới ánh trăng giống như là tiên tử, cười nói: "Mạn Ngữ, sao em lại không nghi ngờ anh không phải là anh ruột của em."

Tiêu Mạn Ngữ lắc đầu, lúng búng trong miệng nói: "Em biết rõ anh bây giờ không giống với lúc trước, nhưng mà em vẫn có thể cảm giác được, anh chính là anh của em."

Tiêu Trần cười cười, linh cảm mạnh là hạt giống tu hành rất tốt.

"Anh, anh là thần tiên ư?" Tiêu Mạn Ngữ hỏi, chắc là bị lời của mình chọc cười, Tiêu Mạn Ngữ cũng tự bật cười.

"Thần tiên?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.

"Mạn Ngữ, em cũng đừng dùng loại đồ chơi này để sỉ nhục anh, một tay anh của em có thể đập một phát chết hết."

Rất rõ ràng Tiêu Mạn Ngữ chưa nhận thức đủ, đoán chừng tại thế giới của cô, những tên thần tiên trong TV kia đã chính là lợi hại nhất rồi.

"Đợi khi rảnh rỗi anh dạy cho em tu hành!" Giọng Tiêu Trần có chút cô đơn khi ngắm ánh trăng.

Giống như là cảm giác được cái gì đó, Tiêu Mạn Ngữ nhìn Tiêu Trần, cẩn thận từng li từng hỏi: "Anh, anh sẽ không rời khỏi chúng ta đâu đúng không?"

Tiêu Trần lắc lắc đầu nói: "Đại đạo là độc hành, rời khỏi là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa trên người anh có rất nhiều chuyện không có cách nào nói rõ cho mọi người hiểu."

Tiêu Mạn Ngữ mất mát cúi đầu.

 

0.81608 sec| 2406.406 kb