Xung quanh lập tức có không ít người tụ lại, có mấy chàng trai trẻ tuổi vung tay vung chân như thể muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tiêu Trần nhìn một vòng mấy người vây quanh, cười haha buông tóc Lưu Mẫn ra, dựng thẳng ngón giữa với xung quanh, nói với vẻ hung hăng càn quấy: "Tới, cho các người một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân."
"Tao? Kiêu ngạo vậy à."
"Mấy anh em cùng tiến lên, giết chết nó."
"Hôm nay không đánh mày tới nhiễm trùng tuyến tiền liệt, thì cái tên tiểu vương tử mãng xà võ Ma Đô này xin trả lại."
…
Mười giây sau, trên mặt đất có năm sáu tiểu tử to lớn đang nằm, những tên tiểu tử này che miệng không ngừng rên rỉ.
"Chiêu này của tôi gọi là, răng rơi đầy đất, các vị anh hùng tìm được hàm răng của mình thì có thể đi nha."
Tiêu Trần trêu chọc vài câu, cũng không nóng nảy mà ngồi ở một bên trên lan can, một chân dẫm trên mặt Lưu Mẫn, một chân trên lắc lư giữa không trung.
Lúc sau đã có không ít người bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát, Tiêu Trần cũng không quan tâm, cùng lắm là làm thịt tất cả là xong việc.
Trên một con xe Jeep màu đen cách quán bar đó không xa lên, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đeo kính râm nhìn một màn này, càng không ngừng lau mồ hôi trên đầu.
"Tại sao lại là vị tổ tông sống này." Người này đúng là Từ Kiến Quân, kẻ cứu được một mạng của ông lão tại biệt thự nhà họ Mặc, lại bị Tiêu Trần dùng một cái tát phế đi bảo vật bổn mạng.
Bạch Chỉ ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cũng đổ một thân mồ hôi: “Tổ trưởng, vậy hành động lần này?"
Từ Kiến Quân phất phất tay nói: "Hành động lần này hủy bỏ, mặt khác liên hệ bên phía cảnh sát, nói chuyện tôi đã đến xử lý chỗ này, để cho cảnh sát bọn họ đừng ra, thằng này hoàn toàn là bệnh nhân tâm thần."
Nghĩ đến tại Nhà họ Mặc, cử động một lời không hợp là muốn giết cả nhà của người này, mồ hôi trên người Từ Kiến Quân lại xuất hiện.
"Đã hiểu." Bạch Chỉ cũng nhẹ nhàng thở ra, trên tay đột nhiên xuất hiện một lá bùa, lá bùa bay lên không trung, phân thành mấy mảnh nhỏ, những mảnh bùa này biến thành các con hạc giấy bay tới quán bar ở các nơi.
Tiêu Trần bên này.
Một tiểu tử mập mạp miệng đầy máu tươi đang cầm một hàm răng, khóc lóc nói: "Đại ca, hàm răng của em bị làm cho bằng nhau rồi."
Tiêu Trần đếm chỉ có mười một cái, nhíu mày nói: "Há miệng ra."
Vẻ mặt tên béo hoảng sợ nói: "Đại ca, ngài xin thương xót thả ta đi."
Tiêu Trần không kiên nhẫn giơ nắm đấm lên, tên béo đã từng hưởng qua nắm đấm của Tiêu Trần lập tức hé miệng, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
"Há miệng to hơn."
"Hu hu, đại ca ơi, còn há miệng thêm nữa sẽ rách mất, hu hu "
"Phế vật, miệng cũng mở không nổi. Về sau ăn khắp thiên hạ thế nào được."
Tiêu Trần lẩm bẩm, cẩn thận đếm răng còn lại trong miệng tên béo, còn có mười bảy cái.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, một đấm hạ xuống hốc mắt tên béo, cả giận nói: "Mập mạp chết bầm, lừa dối lão tử này? Một người có ba mươi hai cái răng, của cậu cộng lại mới có hai mươi tám cái, ngay cả Bổn đế cũng dám lừa gạt, tôi thấy cậu cảm thấy sống không còn ý nghĩa rồi đúng không."
"Hu hu!" Tên béo thấp giọng bắt đầu khóc thút thít, nhưng thời gian cũng phải trải qua, khóc lóc cũng không thể giải quyết được chuyện gì.
Tên béo nằm rạp trên mặt đất lại tìm kiếm, người xung quanh thấy hình dạng của tên béo cũng không đành lòng, không ai dám đi gây với đại ma đầu như Tiêu Trần, nhưng mà giúp đỡ tìm hàm răng thì vẫn có thể.
"Đại ca, đây là hàm răng của em." Một thiếu niên đầu đầy tóc vàng bưng hàm răng của mình. "
A!" Tiêu Trần há to miệng, ra hiệu tóc vàng làm theo.
"Cái gì?" Đoán chừng là thiếu niên tóc vàng bị sợ tới mơ màng, không để ý tới hiểu được ý tứ của Tiêu Trần.
"Mẹ nhà ngươi thân thể tốt quá nên không có đi gặp bác sĩ bao giờ à?" Tiêu Trần tặng thêm cho tóc vàng một quyền nữa.
Tóc vàng cũng kiên cường, thế mà lại không khóc há miệng thật to.
"Ba mươi hai cái, rất không tệ đấy, người thành thật, cậu có thể đi." Tiêu Trần thoả mãn gật đầu.
Đúng lúc này Tiêu Trần nhíu mày, giơ nắm đấm lên trên không trung vung một phát, lúc mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm mấy cái con hạc giấy.
"Bốp bốp bốp~..."
Mấy cô gái nhỏ xung quanh thấy một màn này như là làm ảo thuật nên vỗ tay.
Vốn là Tiêu Trần lớn lên lông mày rậm đôi mắt đẹp rất được người ta ưa thích, hơn nữa sức mạnh không tầm thường, một người có thể đánh nhiều người, tuy là vấn đề đánh cô gái này vẫn có chút không đúng, nhưng những cô gái nhỏ kia đúng là độ tuổi phản nghịch sùng bái anh hùng, sao mà quản được nhiều chuyện như vậy, thấy Tiêu Trần đã cảm thấy đẹp trai uy vũ.
"Đa tạ, đa tạ." Tiêu Trần chắp tay với mấy cô gái nhỏ, một dáng vẻ không biết xấu hổ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo