Quỷ hút máu mạnh nhất ở hai thứ, là năng lực tái sinh và tốc độ.

Móng vuốt của Tiêu Trần quá chậm chạp, có lẽ còn không thể bắt nổi một con rùa, huống hồ là một con quỷ hút máu có sở trường về tốc độ? Đúng là chuyện viển vông.

Nhưng chính bàn tay chậm chạp của Tiêu Trần lại tóm được con dơi béo ú, khi rơi vào tay Tiêu Trần, nó vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy người ngồi xổm một bên xem kịch cũng sửng sốt, rõ ràng tay Tiêu Trần rất chậm, làm sao có thể tóm được con dơi trước mặt chứ?

Hơn nữa, con dơi lại ngây đơ giống như một con ngỗng, mãi đến khi bị Tiêu Trần bắt được nó mới kịp phản ứng lại.

Từ Kiến Quân xoa cằm suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là tốc độ quá nhanh, thay đổi dòng chảy thời gian trong phạm vi nhỏ, vậy nên chúng nhìn thì thấy chậm, nhưng thật ra là biểu hiện của tốc độ cực cao.”

Tất cả mọi người đều nhìn Từ Kiến Quân với vẻ kính phục, đúng là đội trưởng có khác, thấy nhiều hiểu rộng.

Nhìn ánh mắt sùng bái của các thành viên trong đội, Từ Kiến Quân đỏ mặt, xấu hổ nói rằng mình chỉ nói bừa thôi.

Thật ra, câu nói bừa của Từ Kiến Quân thật sự đã chạm trúng trọng điểm, tuy rằng tay Tiêu Trần rất chậm, nhưng trên thực tế lại nhanh tới cực hạn, thay đổi biểu hiện dòng chảy thời gian trong một phạm vi nhỏ.

Tiêu Trần nắm con dơi trong tay, ấn nó xuống đất, sau đó dùng chân giẫm lên một bên cánh của con dơi, một tay nắm lấy cánh còn lại.

‘Xoẹt. ’

Tiêu Trần vừa dùng sức, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, con dơi bị Tiêu Trần xé làm đôi.

“Mẹ kiếp tàn nhẫn quá.”

Mọi người đứng hóng hớt đều run lên, giết quỷ hút máu một cách thô bạo như vậy, còn chưa từng nghe qua chứ đừng nói là tận mắt chứng kiến.

“Vô tích thôi, năng lực trọng sinh của tộc Quỷ Hút Máu quá mạnh, những vết thương này sẽ mau chóng bình phục thôi.” Thanh niên muốn học hai chiêu lúc nãy lắc đầu.

Mọi người đều gật đầu phụ họa, nhưng còn chưa kịp gật xong, Tiêu Trần đã ném hai nửa xác con dơi trên mặt đất một cái ‘bẹp’, giống như ném rác vậy.

Con ngươi của mọi người suýt nữa đã nhảy ra, lúc này cái xác vốn được cho rằng sẽ nhanh chóng khôi phục lại biến thành màu xám chết chóc, sau đó trở thành một cái xác thực sự.

Ba con dơi còn lại thấy Tiêu Trần quá mạnh, lại không thèm để ý tới tốc độ và năng lực trọng sinh của tộc Quỷ Hút Máu, trực tiếp giết chết một con. Chúng cũng không phải kẻ ngốc, biết người thanh niên trông có vẻ vô hại này thực chất là một nhân vật tàn nhẫn không thể động tới.

Ba con dơi sải cánh muốn chuồn đi, nhưng còn chưa kịp giương thẳng cánh thì trên người Tiêu Trần đã xuất hiện ba ảo ảnh, trực tiếp ấn chúng xuống đất.

“Bà nội mày, đã chặn bổn đế lại còn muốn chạy trốn, sợ rằng chỉ có lũ ngu mà thôi!”

“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!” Ba âm thanh cùng lúc vang lên.

Nhìn xác dơi sáu cánh tươi rói trên mặt đất, mọi người không tự chủ được nuốt nước miếng.

Họ nhìn Từ Kiến Quân với vẻ mặt đầy mong đợi, hy vọng đội trưởng có thể giải thích về ba ảo ảnh tách ra khỏi cơ thể đó là gì.

Từ Kiến Quân lau mồ hôi trên trán, bắt đầu nói mò: “Đây là biểu hiện của tốc độ cực hạn. Thật ra ba ảo ảnh mà chúng ta nhìn thấy là bởi vì động tác cơ thể di chuyển quá nhanh, cho nên mắt thường không theo kịp. Ba ảo ảnh này thực chất chính là hư ảnh.”

“Kỹ năng chém gió của anh sắp đuổi kịp mấy người kể chuyện dưới gầm cầu được rồi đấy.” Giọng nói của Tiêu Trần đột nhiên vang lên bên tai mọi người.

Lúc họ nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Trần giơ nắm đấm lên và nhìn Từ Kiến Quân với nụ cười nửa miệng.

Từ Kiến Quân mếu máo nói: “Cao thủ, kiến thức của chúng tôi có hạn, chẳng phải chỉ có thể đoán bừa thôi sao?”

‘Bụp! ’

Tiêu Trần đấm vào vành mắt Từ Kiến Quân: “Đây là lý do để anh nói với họ mấy điều linh tinh này sao?”

Nhìn thấy Từ Kiến Quân bay ra ngoài, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, một cao thủ Kim Cương đỉnh phong lại bị đấm đến không kịp đánh trả, hệt như một con gà con.

Cô gái tết bím tóc đầy đầu bạo dạn hỏi: “Không phải do tốc độ quá nhanh nên mắt chúng tôi không theo kịp thì là do cái gì?”

Tiêu Trần hơi nghi ngờ nhìn cô gái rồi hỏi: “Sao tôi cảm thấy cô trông rất quen, chúng ta đã gặp nhau chưa?”

Cô gái rất muốn đập chết tên này, vừa mới vừa treo người ta lên cột đèn đường không bao lâu, nháy mắt đã quên mất rồi?

Nhưng cô gái chỉ dám nghĩ vậy chứ không dám nói ra.

“Không phải, là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy!” Cô gái quả quyết đáp.

Tiêu Trần liếc nhìn cô gái một cách tỉ mỉ, nhưng vẫn không nhớ ra mình đã từng thấy ở đâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Đây là một loại công pháp, tên là ‘Ảo Ảnh Vô Hạn’, có thể phân thân thành nhiều phần.”

 

0.13877 sec| 2445.078 kb