Mọi người: ‘Mù mặt mà còn nói đầy hùng hồn như thế? ’
Dưới chân Tiêu Trần, cơ thể của Smith dần chuyển sang màu xám xịt, có vẻ như hắn ta sắp đi đời nhà ma rồi.
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột, một hầu tước ma cà rồng không chỉ bị nhổ răng mà còn bị giẫm chết một cách nhục nhã như vậy? Nói ra có lẽ sẽ khiến người khác cười rụng răng mất.
Đám người xem kịch nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, nếu không phải hành vi của hắn quá tàn nhẫn, có lẽ sẽ có vài người muốn đi lên ôm hắn rồi hôn mấy cái.
Tiêu Trần nhìn hai chiếc răng trong tay với vẻ thích thú, một luồng hắc khí chui ra từ đầu ngón tay hắn, lượn xung quanh hai chiếc răng.
Một lúc sau, chiếc răng trắng như tuyết đã dính đầy những hoa văn đen kỳ lạ.
Nhìn hai chiếc răng, Tiêu Trần gật đầu thích thú rồi nói với chính mình: “Thực sự có thể chứa được tử khí, lấy làm vật liệu để bày trận còn mạnh hơn tử ngọc rất nhiều.”
Tiêu Trần nhìn đám người đang hóng hớt, hỏi: “Loại bướm đêm lớn như này còn có ở đâu nữa?”
Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, người ta là tộc Quỷ Hút Máu cao quý, nhưng thốt ra từ miệng hắn ra lại chẳng khác rơm rạ, hạ thấp giá trị của người ta không biết bao nhiêu lần.
Học Hai Chiêu xung phong đứng lên phía trước nói: “Cao thủ, đây là quỷ hút máu...”
“Bốp!”
Còn chưa kịp nói xong, Học Hai Chiêu đã bị Tiêu Trần đấm vào hốc mắt, hắn nhe răng hung dữ nói: “Sao chứ? Bổn đế còn không biết quỷ hút máu trông như thế nào ư? Ai cần cậu phổ cập kiến thức, không biết nắm bắt trọng điểm, sao cậu lại ngu thế hả?”
Học Hai Chiêu ôm lấy hốc mắt thâm tím, khóc không ra nước mắt, bây giờ cậu ta đã biết tại sao đội trưởng nhìn thấy tên này lại giống như nhìn thấy ôn thần rồi.
Đã nắng mưa thất thường thì chớ, sức chiến đấu lại rất cao, một người như vậy không thể trêu chọc được.
“Mễ Quốc, Mễ Quốc là căn cứ địa của đám quỷ hút máu này.” Lúc này, cô gái thắt bím tóc bèn lên tiếng.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai cô gái: “Chàng trai, làm tốt lắm, bổn đế rất coi trọng cậu.”
“Chàng trai?” Cô gái nhìn xuống ngực mình, lớn lắm mà! Có phải mắt tên này bị mù rồi không?
Tiêu Trần nói xong lập tức đi về phía cửa quán bar, nghĩ khi nào rảnh rỗi sẽ tới Mễ Quốc một chuyến nhổ ít răng về.
Công dụng của chiếc răng quỷ hút máu này mạnh hơn nhiều so với tử ngọc.
Chuyện làm ăn một vốn bốn lời như vậy rất có triển vọng.
Ngay khi vừa bước đến cửa, Tiêu Trần nhìn thấy Từ Kiến Quân đang lấm la lấm lét nhìn vào trong quán bar, kết quả lại nhận thêm một cú đấm vào mắt nữa.
Một lúc lâu sau khi Tiêu Trần rời đi, những người bên trong mới tìm thấy Từ Kiến Quân đang khổ sở sau một thân cây lớn.
Mọi người nhìn cặp mắt gấu trúc của Từ Kiến Quân, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Thấy mọi người khổ sở nhẫn nhịn, Từ Kiến Quân gầm lên: “Muốn cười thì cười đi, nhịn để làm gì? Cố quá thành quá cố đấy, đến lúc đấy thì ai chữa cho cô cậu? Không phải sẽ mất biết bao tiền thuế cá nhân sao? Đám các cô các cậu chả hiểu gì cả…”
Từ Kiến Quân càm ràm một lúc, cuối cùng lúc sắp lên xe, anh ta nhìn mọi người, vẻ mặt trở nên nặng nề: “Mọi người thu dọn đồ đạc, đến thành phố Minh Hải ngay lập tức.”
Học Hai Chiêu hơi nghi ngờ hỏi anh ta: “Đội trưởng, không phải thành phố Minh Hải có tên biến thái Dạ Nha canh giữ sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Kiến Quân gật đầu: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một con Hỉ Tang Quỷ rất mạnh đã xuất hiện ở thành phố Minh Hải, người trong Thiên Sư Phủ không có cách gì. Tổ chức bảo chúng ta nhanh chóng tới hỗ trợ.”
“Hỉ Tang Quỷ!” Da đầu mọi người nhất thời tê dại. Điều kiện hình thành thứ này vô cùng khắc nghiệt, một khi nó xuất hiện thì chắc chắn sẽ là một cơn mưa máu gió tanh. Điều quan trọng nhất là bây giờ nó đã trưởng thành đến mức ngay cả Thiên Sư Phủ cũng không thể xử lý nổi. Mọi người thầm thở dài trong lòng, lần này lại là một trận chiến ác liệt rồi đây.
Lúc này, cô gái thắt bím tóc đi lên xe, tìm được một cây bút và một tờ giấy, cô ta nằm bò trên đầu xe rồi bắt đầu viết thứ gì đó.
Vừa viết, cô gái vừa nói: “Tôi không thuộc tổ của các anh. Lần này, tôi chỉ nghe lời thầy đến giúp đỡ thôi. Tôi sẽ không đến thành phố Minh Hải nữa.”
Cô gái dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã viết khẩu quyết của Ảo Ảnh Vô Hạn ra giấy rồi, các anh đọc xong thì hãy tiêu hủy đi, tốt nhất không nên truyền ra ngoài.”
Mọi người không còn gì để nói, vốn dĩ cô gái không phải là thành viên của Địa tổ, đến giúp họ là vì tình cảm nên họ cũng không thể đòi hỏi gì hơn.
Từ Kiến Quân không biết chuyện Tiêu Trần đã dạy lại bài công pháp vừa rồi, vì vậy Học Hai Chiêu bèn giải thích cho anh ta một lượt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo