Ngược lại cũng không phải là nói đồ chơi này có bao nhiêu nghịch thiên, vẫn có nhiều thứ khác có thể so sánh với Huyết Liên, chủ yếu là do Huyết Liên vô cùng quý hiếm nên mới có vẻ trân quý đến dị thường.
Nghe câu hỏi của Tiêu Trần, Thi Vương lập tức tỉnh táo tinh thần.
Thi Vương sửa lại tóc của mình, nói: “Trước đây khi ân nhân đi rồi, Tiểu Hạm liền sống lại, nhưng mà máu của nhà họ Mã có xung đột vô cùng lớn với độc thi, sẽ làm Tiểu Hạm rơi vào điên cuồng, vì không muốn để Tiểu Hạm phát cuồng mà tôi phải cố gắng thu thập một ít thiên tài địa bảo áp chế độc thi trong cơ thể Tiểu Hạm…”
“Lải nha lải nhải, lải nhải tới lui, anh nói tới điểm chính đi!” Vốn Tiêu Trần cũng không phải loại người tốt tính gì, lập tức cho một quyền vào viền mắt của Thi Vương.
Thi Vương che mắt, tủi thân nói: “n công, tôi vẫn phải nói rõ tiền căn hậu quả ra!”
Tiêu Trần tức đến mí mắt giật giật, giơ nắm tay lên lại muốn đánh.
“Điểm kết thúc, điểm kết thúc của sông Tịch Tịnh.” Thi Vương vội vàng nói.
“Trước đây điểm kết thúc của sông Tịch Tịnh có ánh sáng mờ bao phủ, tôi phải đi dò xét một lần, kết quả là gặp được Thanh Minh Huyết Liên nở rộ.”
“Bao nhiêu hoa bị anh hái?” Trong lòng Tiêu Trần chợt lạnh, tuy là Thanh Minh Huyết Liên được xưng là khi nở rộ sẽ không bao giờ tàn, nhưng bị người ta hái thì lại là chuyện khác rồi.
Thi Vương lắc đầu có chút ủ rũ nói: “Chỗ kia quá hung hiểm, căn bản là tôi không dám đi vào, chỉ đào một đoạn rễ cây là chạy.”
Tiêu Trần sờ cằm, hắn từng thấy Thanh Minh Huyết Liên, đồ chơi kia lớn lên cực cao, thật sự muốn ngắt được ở chỗ tuyệt địa vô sinh này thì mạo hiểm không phải lớn một cách bình thường.
Như vậy xem ra nói không chừng Thanh Minh Huyết Liên ở chỗ này.
Tiêu Trần cười ha ha, vốn là muốn đi điểm kết thúc của sông Tịch Tịnh xem có thứ quỷ gì, bây giờ vừa lúc thuận tiện có thể xem Thanh Minh Huyết Liên có ở đó hay không.
Tiêu Trần thỏa mãn gật đầu, cầm ba viên tử ngọc chuẩn bị chuồn mất.
Thấy Tiêu Trần muốn rời khỏi đây, Thi Vương đột nhiên quỳ trước mặt Tiêu Trần.
“n công, cứu mạng.” Thi Vương hô to, bắt đầu dập đầu.
Thi Vương dập đầu còn mạnh hơn năm đó, dập đầu tới mức toàn bộ nhà lá chấn động.
Tiêu Trần không nhịn được mà đá Thi Vương bay ra ngoài, dắt Tiêu Mạn Ngữ ra.
“Cứu con mẹ nó! Anh có cái gì không tốt, cứu mạng cái gì?”
Thi Vương bị đá suýt nữa đã rơi xuống chân núi, đến khi nhảy lên lại thì Tiêu Trần đã xuất hiện trên đường núi.
Thi Vương gấp đến độ suýt khóc, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tiêu Trần vội vàng nói: “Không phải là tôi muốn ngài cứu mạng tôi, là Mã Tiểu Hạm cần cứu mạng.”
Tiêu Trần không nhịn được đá Thi Vương một phát xuống chân núi: “Mã Mã gì, bổn Đế không nợ gì cô ta, vì sao phải cứu cô ta chứ, đồ điên.”
Thi Vương treo trên vách núi nghe lời Tiêu Trần nói, vẻ mặt đột nhiên uể oải.
Không sai, người ta lại không nợ gì cô ấy, dựa vào cái gì mà muốn người ta phải đi cứu người, nghiêm khắc mà nói thì Mã Tiểu Hạm còn thiếu Tiêu Trần một ân tình cực lớn.
Tiêu Trần lung lay đi tới chân núi, vừa lúc tình cờ gặp được ông lão của nhà họ Mặc dẫn già trẻ lớn bé cả nhà chờ ở nơi đó.
Thấy bóng dáng Tiêu Trần, ông lão tiến tới đón, đưa điện thoại và một túi văn kiện tới trước mặt Tiêu Trần.
“Đại nhân, nhà họ Mặc có nhiều mạo phạm, mong rằng đại nhân thứ tội, đây là tất cả hạng mục gia sản của nhà họ Mặc, hy vọng đại nhân không để bụng kẻ tiểu nhân…”
“Đi qua một bên chơi đi, tôi không rảnh vô nghĩa với ông.” Tiêu Trần dắt Tiêu Mạn Ngữ rời khỏi núi Lưu Vân.
Một bóng người đến bên cạnh ông lão.
“Lão tổ, phải làm sao mới ổn đây?” Trong lòng ông lão thấp thỏm nói.
Thi Vương lắc đầu nói: “Nhà họ Mặc cứ kinh doanh theo như lệ thường đi, ân công không có tâm tình đi so đo với mấy người đâu.”
Ông lão thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Chuyện của hậu bối cần phải tham dự vào nhiều hơn mới tốt.” Thi Vương nói xong biến mất trong màn đêm.
Ông lão nhìn đám con cháu nhà họ Mặc thấp thỏm sợ hãi ở phía sau, có chút bất lực lắc đầu.
Tiêu Mạn Ngữ đi theo phía sau Tiêu Trần, chân của cô đã rất đau rồi, không nói lên núi xuống núi, bây giờ lại phải đi đường xa như vậy, Tiêu Mạn Ngữ thiếu rèn luyện nào chịu được khổ sở này.
Tiêu Mạn Ngữ lau nước mắt, khập khiễng đi theo Tiêu Trần.
Lúc lâu sau Tiêu Trần cũng không nói lời nào, đúng là Tiêu Mạn Ngữ vẫn còn tính cách thiếu niên, sợ hãi lúc trước vừa hết, Tiêu Mạn Ngữ nhìn bóng lưng Tiêu trần, nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh, anh đã đi đâu trong nhiều ngày như vậy?”
Tiêu Trần đang suy tư về chuyện trọng tố thân thể mình, một đóa Thanh Minh Huyết Liên chắc chắn là còn thiếu rất nhiều, nếu trên trái đất còn có thể xuất hiện loại thiên tài địa bảo như Thanh Minh Huyết Liên thì cũng có thể xuất hiện các thứ khác mà mình cần.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo