Tiêu Trần nhìn Từ Kiến Quân và tên béo, chỉ chỉ chính mình nói: "Trông thấy chưa, con mẹ nó cái này mới gọi là võ mãng xà."

Nước mắt của Từ Kiến Quân nhanh chóng rơi xuống, trì hoãn như vậy quán bar có ra chuyện gì cũng không đoán trước được rồi.

"Tôi... Tôi có thể đi được chưa?" Tên béo nhìn Tiêu Trần hỏi quanh co.

Tiêu Trần không kiên nhẫn vẫy vây tay: "Xéo đi, về gặp bác sĩ, thuận tiện hỏi xem vì sao không mọc răng khôn."

Tên béo như được đại xá chạy nhanh như chớp không còn thấy.

"Cao... Cao nhân, tôi có thể đi vào không?" Từ Kiến Quân nhìn cửa ra vào của quán bar hỏi.

Tiêu Trần kéo tóc Lưu Mẫn, kéo theo Lưu Mẫn đi vào quán bar, Tiêu Trần vừa đi vừa nói chuyện: "Thích đi đâu thì đi đó, tôi cũng không phải là ba của anh, quản được hay sao?"

Từ Kiến Quân phun ra một ngụm máu: “Không quản thì anh bắt tôi nhảy múa làm gì."

Cửa quán bar có mấy người đang nằm, những người này đều là lúc Tiêu Trần nhảy võ mãng xà, từ trong quán bar nhảy ra muốn mua việc đều bị Tiêu Trần làm cho hôn mê.

Lúc Tiêu Trần kéo Lưu Mẫn đi đến cửa quán bar, một cỗ máu tươi nồng đậm đập vào mặt.

Tiêu Trần nhíu mày, mùi máu tươi mạnh như vậy mà mình ở bên ngoài không thể phát giác ra, Tiêu Trần điểm một cái trên không trung, một hồi sóng gợn nhộn nhạo phát ra trên không trung.

Từ Kiến Quân cũng phát hiện khác lạ, sắc mặt cực kỳ khó coi hỏi: "Cao nhân, đây là cái gì?"

"Kết giới." Lông mày Từ Kiến Quân nhíu lại thật chặt, hắn ta cũng có chút hiểu về kết giới, ở trong kết giới tương đương với một tiểu thế giới khác, chủ nhân kết giới có thể phát huy ra lực lượng cường đại khác lạ ở trong kết giới, cái đồ chơi này rất khó đối phó.

Kết quả Từ Kiến Quân còn ở chỗ này nghĩ có nên đi tìm viện binh hay không, đã nhìn thấy bàn chân lớn của Tiêu Trần duỗi ra, đá một cước vào trong không khí phía trước.

"Crốp crốp."

Một đợt tiếng thủy tinh vỡ nát truyền vào lỗ tai Từ Kiến Quân, cằm Từ Kiến Quân đã nhanh chóng hoảng sợ rồi: “Đậu xanh rau má đây là tư thế gì, kết giới có thể rách nát ra như vậy sao?"

Trong quán bar, Smith nhìn hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay trên bàn xuất hiện khe nứt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vung lên trong không trung, mấy người đi theo hắn ta đến, biến thành mấy con dơi cực lớn, bay về các nơi trong quán bar.

...

Tiêu Trần nhìn dáng vẻ toàn bộ quán bar, khẽ nhíu mày.

Vốn dĩ quán bar vô cùng ồn ào, giờ phút này lại yên tĩnh dị thường, trên mặt đất nằm đầy người ngổn ngang lộn xộn.

Tiêu Trần hơi rung vai, một Minh Trùng nhảy xuống từ bờ vai Tiêu Trần, đi vào trong thân thể một người nằm trên mặt đất.

Lấy được tin tức Minh Trùng phản hồi về, những người này chưa chết, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, Tiêu Trần suy đoán hẳn là bị kết giới ảnh hưởng nên hôn mê.

Đúng lúc này một giọng nói truyền vào tai Tiêu Trần và Từ Kiến Quân.

"Nữ sĩ xinh đẹp, không phải chúng ta tiến hành nói chuyện vô cùng vui vẻ sao? Tại sao phải đột nhiên đánh nhau gặp nhau chứ?"

Giọng nói có chút không được tự nhiên, phát âm cũng không chuẩn, lại làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Đám súc sinh hút máu các ngươi, lá gan đúng là không nhỏ, quên mất giáo huấn lúc trước rồi à?" Một tiếng mắng mỏ giận dữ của thiếu nữ vang lên.

“Hoa Hạ các người có câu ‘sông có lúc người có khúc’, bây giờ các người rất rất yếu.” Giọng nói khó chịu lại lần nữa vang lên.

“Một lũ súc sinh, nếu không có trận chiến Phong Thần Nhai thì đám yêu ma quỷ quái các người cũng chỉ là đám con nít ranh mà thôi.” Từ Kiến Quân nghiến răng nghiến lợi mắng.

Tiêu Trần không thèm quan tâm đến những chuyện nhảm nhí này, kéo Lưu Mẫn đang bất tỉnh đi về phía phát ra tiếng nói.

Một luồng khí đen xông vào trong cơ thể Lưu Mẫn, khiến cô ta đang bất tỉnh lặng lẽ tỉnh lại.

Lưu Mẫn cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, cô ta kinh hãi hét lên: “Buông tôi ra, thả tôi ra.”

Tiêu Trần dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mặt.

Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang đối đầu với mấy người, dường như hoàn toàn không bận tâm đến việc hắn đến.

Người nước ngoài ung dung nở nụ cười, có vẻ vô cùng phóng khoáng, một thanh niên đang run lẩy bẩy ngồi trên chiếc sô pha phía sau anh ta.

Mặt khác, trên người mấy kẻ đối đầu với người nước ngoài kia chằng chịt vết thương, trông vô cùng thảm hại.

“Đội trưởng, đội trưởng...”

Nhóm người này nhìn thấy khuôn mặt Từ Kiến Quân đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ có một cô gái xinh đẹp với những bím tóc nhỏ tết đầy đầu đang tức giận nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhấc Lưu Mẫn lên, vỗ vào mặt cô ta mấy cái rồi hỏi: “Vương Lâm là thằng nào?”

Lưu Mẫn vốn đang mê man thì lại bị mấy bạt tai này làm cho tỉnh táo, cô ta nhìn người thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha phía sau người nước ngoài với vẻ mặt tuyệt vọng.

 

0.13302 sec| 2413.898 kb