Tiêu Trần ngắt con hạc giấy trong tay vài cái, tiếp đó những con hạc giấy giống như là sống lại, lảo đảo bay tới phía mấy cô gái nhỏ.
"Oa, thật là lợi hại, là ma thuật sao?" Động tác này của Tiêu Trần lại khiến cho mấy cô gái nhỏ thét lên một hồi.
Từ Kiến Quân trong xe Jeep cách đó không xa trông thấy một màn này, phun một ngụm máu tươi lên tay lái.
"Tiểu Bạch, còn hạc giấy đưa tin không." Từ Kiến Quân hữu khí vô lực hỏi.
Bạch Chỉ cũng là một vẻ muốn khóc lên nói: "Lá bùa này là tổ sư gia để lại đấy, vốn đã không có mấy con, anh tưởng là rau cải trắng à!"
Từ Kiến Quân kéo ra cửa xe ra nói với Bạch Chỉ: "Em ở yên trong này, anh đi vào trong thông báo cho bọn họ."
Nhìn mấy người tiếp theo đều đi gom góp hàm răng của mình, Tiêu Trần cũng nói lời giữ lời thả bọn họ rời đi.
Nhưng mà chỉ khổ mập mạp trên đất, vừa khóc vừa tìm, nhưng vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc này một cụ ông như là vừa nhảy quảng trường về nhà đi tới, nói với Tiêu Trần: "Chàng trai, tôi là nha sĩ, đúng như cậu nói là người trưởng thành có ba mươi hai cái răng, nhưng cũng không phải tất cả mọi người sẽ mọc răng khôn, có vài người chỉ có hai mươi tám cái cũng không kỳ lạ."
Đoán chừng là cụ ông thấy tên béo quá đáng thương, cố lấy dũng khí đi ra bênh vực lẽ phải.
Tiêu Trần lấy điện thoại ra, vừa mở ra vừa nói: "Ông lão, tôi ít đọc sách ông đừng gạt tôi."
"Hừ, ta làm nha sĩ vài chục năm còn có thể có sai à?" Bị người hoài nghi tính chuyên nghiệp, lão đầu cũng không phục hừ lạnh.
"Ài, hí hí." Nhìn kết quả tìm ra, Tiêu Trần gượng cười vài tiếng nói với tên béo: "Được rồi, được rồi, không tìm nữa, coi như cậu chưa có răng khôn."
Tên béo nghe thấy lời Tiêu Trần nói, đột nhiên gào khóc như là bị ăn hiếp cực lớn.
Mặt Tiêu Trần trầm xuống nói: "Mập mạp cậu lại khóc nữa tôi sẽ cho cậu gom góp đủ ba mươi hai cái răng."
Tên béo dùng một tay che miệng của mình, lập tức yên lặng lại.
Tiêu Trần đổi chân dẫm trên mặt Lưu Mẫn, Lưu Mẫn vừa mới tỉnh lại lại bị Tiêu Trần giẫm một cước hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần đầy hứng thú nhìn tên béo nói: "Đúng rồi cậu mới vừa nói cậu là cái gì, tiểu vương tử võ mãng xà Ma Đô, rất có ý tứ đấy, nếu không thì diễn một đoạn, để cho bổn Đế mở mang tầm mắt."
Tên béo run rẩy nói: "Đại ca ơi, em sai rồi, anh bỏ qua cho em đi, không có gì mà võ mãng xà, cái kia đều là em nói bừa đấy."
Sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống nói: "Như thế nào, bổn Đế nói không có tác dụng đúng không, dù cậu có biến ra ở chỗ này một cái võ mãng xà thì cũng phải biến cho tới, cho cậu thời gian một phút, bằng không thì tôi lại cho cậu gom góp ba mươi hai cái răng."
Tên béo tát vào miệng một phát lại muốn bắt đầu khóc.
Tiêu Trần trừng mắt: "Khóc? Vậy cũng tính thời gian!"
Tên béo lập tức che miệng lại, nơm nớp lo sợ run rẩy thân thể.
"Tiểu ca ca, cái này cho anh." Một cô gái đã chạy tới, thả một thứ gì đó trong tay Tiêu Trần, sau đó lại xấu hổ chạy đi.
Tiêu Trần nhìn đồ vật trong tay, thiếu chút nữa không cười ra tiếng, thế mà lại là một cái loa bluetooth mini, đoán chừng là lúc cô gái này dạo phố thuận tay mua.
"Quả nhiên là xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, ha ha! Nhưng mà ta thích." Tiêu Trần rung đùi đắc ý mở Bluetooth trong điện thoại.
Một đoạn nhạc âm nhạc bùng nổ truyền ra từ loa mini.
Đúng lúc này lông mày Tiêu Trần nhướn lên, tay phải nắm vào hư không, một người đàn ông mặc trung niên mặc quần áo màu đen đeo kính mát bị hút ngược lại.
Một màn này lại khiến cho xung quanh vỗ tay một hồi, tiếng vỗ tay lần này đã nhiều hơn rất nhiều.
"Trái đất tròn rồi sẽ gặp lại, có duyên tới không thể tả!" Tiêu Trần nhìn Từ Kiến Quân cười haha.
Từ Kiến Quân thật muốn đâm đầu chết trên lan can, mình đã rất cẩn thận rồi, thế mà vẫn bị người này phát hiện.
"Cao nhân, cao nhân, có thể thả tôi đi vào không, tôi có việc gấp, mạng người quan trọng." Từ Kiến Quân có chút lo lắng nhìn cửa lớn quán bar.
Tiêu Trần dùng một tay ném Từ Kiến Quân đến bên người tên béo cười nói: "Cậu cũng nhảy điệu này đi, làm cho bổn Đế hài lòng, sự tình hôm nay tại nhà họ Mặc sẽ không truy cứu nữa."
Từ Kiến Quân cố nén xúc động thổ huyết, đánh thì đánh không lại, quái vật có thể đè lão tổ tông nhà họ Mặc xuống đất mà đánh. Ngay cả một ý nghĩ phản kháng, Từ Kiến Quân cũng không có, về phần chạy thì càng đừng suy nghĩ, vừa rồi dùng phương pháp ẩn nấp muốn vụng trộm lẻn vào quán bar, không phải là vẫn bị phát hiện rồi à.
Từ Kiến Quân cắn răng một cái nói: "Được."
Theo tiếng âm nhạc Từ Kiến Quân và tên béo ngượng ngùng vặn vẹo. Tiêu Trần đứng lên trên lan can, giơ tay lên vỗ vỗ tay hô: "Các vị trai xinh gái đẹp, cổ vũ cho bọn họ."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo