“Mặc Long, chuyện tốt con trai ông làm mắc gì mà chúng ta phải chôn cùng? Ông đi chết đi, chết rồi thì việc này coi như xong.”
“Người ta nói thượng bất chính hạ tắc loạn, ông xem tiểu súc sinh của ông đã làm chuyện tốt gì, liên lụy đến cả gia tộc.”
“Cả nhà mấy người đều là cứt chuột, tôi đã sớm nói với gia chủ rồi, không ngờ cuối cùng vẫn gây thành đại họa.”
…
Một loạt tiếng chửi rủa truyền ra từ đại sảnh, thời điểm cái chết sắp ập xuống, cuối cùng cũng lộ rõ nhân tính.
Mặc Long nhìn những người thân bình thường vẫn luôn không ngừng nịnh bợ, từ từ ngồi xổm xuống.
Là người có tiền nhất trong nhà họ Mặc, những người đang chửi bới kia hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng được nhận được ân huệ từ ông ta, thậm chí có ơn cứu mạng cũng không phải số ít.
Mặc Long lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng ôm vợ mình, cực kỳ bình tĩnh nghênh đón tất cả mọi việc.
Tiêu Mạn Ngữ đi theo phía sau Tiêu Trần, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, hình như cực kỳ sợ hắn.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn Tiêu Mạn Ngữ đang run lẩy bẩy, cuối cùng thở dài, lắc đầu dịu dàng nói: “Man Ngữ, em phải hiểu rằng thế giới này không hề giống như những gì em tưởng tượng.”
Nghe thấy giọng điệu của Tiêu Trần rốt cuộc Tiêu Mạn Ngữ cũng không còn cứng rắn nữa, cô lau lau nước mắt, cái hiểu cái không gật đầu.
Tiếp đó Tiêu Mạn Ngữ quay đầu nhìn hắc khí trong đại sảnh, hỏi: “Anh à, thả bọn họ đi mà, thật đáng thương.”
Tiêu Trần lảo đảo một cái suýt chút nữa ôm hôn đất mẹ, lắc đầu, xem ra muốn cải tạo thế giới quan của con nhóc này, chính là một việc gánh nặng đường xa.
Tiêu Trần mới vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đến gần biệt thự này.
Hắn nhíu mày, bởi vì tốc độ của bóng người này thật sự quá nhanh, tàn ảnh không ngừng hình thành phía sau bóng người.
Đến khi bóng người tới gần sát, Tiêu Trần mới vỗ trán: “Đệch mợ, hôm nay thật sự là ngày xấu à?”
Bóng người kia gần như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiêu Trần. Nhìn bóng dáng kia, Tiêu Trần vỗ vỗ đầu một cái, cười ha ha.
“Đúng là trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại!”
Bóng người này chính là Thi Vương mà lúc Tiêu Trần ở sông Tịch Tịnh, thời điểm xuyên qua dòng sông thời gian đã có duyên gặp qua một lần.
Cũng không biết qua bao lâu, Thi Vương trước mắt và Thi Vương trong dòng sông thời gian không có gì thay đổi, duy chỉ có ánh mắt lại tràn đầy cảm giác tang thương, cứ như một người đã già.
Tiêu Trần vỗ vỗ trán, nhìn lên không trung, vầng trăng máu treo cao phía chân trời.
“Ngày hôm nay không đẹp cho lắm.”
Thi Vương nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần thì toàn thân chấn động, có chút nghi ngờ nhìn qua phía đối phương, giọng nói này thật sự quá giống.
Thi Vương suy nghĩ một lát, chắp tay với Tiêu Trần, sau đó lại đâm đầu vào trong biệt thự.
Tiêu Trần cũng không có ý định vội vàng rời khỏi đây, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thoải mái xem kịch vui.
Tiêu Mạn Ngữ có hơi sợ khi ngồi bên cạnh Tiêu Trần, cô xê dịch cái mông vẫn còn đau, tận lực tránh xa Tiêu Trần được tí nào hay tí đấy.
“Em làm gì thế? Bổn Đế… Khụ khụ, anh của em ăn thịt người hả? Cách xa thế cơ à?” Tiêu Trần có vẻ bất mãn nhìn Tiêu Mạn Ngữ.
Tiêu Mạn Ngữ bẹp miệng, suýt nữa lại khóc oà lên. Trong mắt cô, lúc này Tiêu Trần không khác gì yêu quái ăn thịt người trong phim ảnh.
“Rầm!”
Đúng lúc này, có một bóng người bay ra khỏi đại sảnh, nặng nề đập xuống đất.
Tiêu Trần vừa nhìn thì suýt nữa đã cười ra tiếng. Đó chính là ông cụ nhà họ Mặc.
Ông lão ngã trên đất, đau đến mức không ngừng rên rỉ, nến không phải là quanh năm luyện võ thì dự là cú va đập này đã khiến cái thân già khọm của ông nát bấy.
Tiếp đó không ngừng có người bị ném ra khỏi đại sảnh, bãi cỏ trước cửa liên tục truyền đến tiếng rên rỉ.
Tiêu Trần không ngăn cản hành động của Thi Vương, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc này đều có khả năng liên quan đến việc lúc trước hắn đi tới dòng sông thời gian.
Nói cách khác, những chuyện đã xảy ra trên người Tiêu Trần rất có thể là do nhân quả mà những thứ này mang đến.
Chỉ trong mấy nhịp thở, toàn bộ người trong đại sảnh đã bị ném ra ngoài hết, ngoại trừ vợ chồng Mặc Long.
Thi Vương đi tới trước mặt ông lão, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không phải trong lòng ta bất chợt sinh ra cảm ứng, thì có lẽ hôm nay nhà họ Mặc đã biến mất trong một đêm. Còn nữa, tại sao vợ chồng Mặc Long lại không muốn đi ra.”
Ông lão nặng nề ho khan vài tiếng, lắc đầu thở dài, kể lại tất cả mọi chuyện một lần.
Thi Vương nhìn đại sảnh một lát, hắc khí ở trong đó đã dày đặc.
“Con không tốt là lỗi của cha.” Thi Vương thất vọng lắc đầu.
“Lão tổ tông, lão tổ tông phải làm cho chủ chúng ta!” Lúc này, một người nằm dưới đất nhìn thấy Thi Vương, gào khóc muốn Thi Vương làm chủ cho bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo