Thấy Tiêu Trần có vẻ đắn đo, mẹ Tiêu Trần có chút hốt hoảng nói: “Tiểu Trần, có phải không hài lòng thức ăn không, nếu không thì mẹ đi làm thêm lần nữa.”

“Không cần.” Tiêu Trần một bộ đại nghĩa lẫm liệt như sắp ra pháp trường.

Tiêu Trần cầm chiếc đũa lên, điên cuồng và cơm vào miệng.

“Đứa nhỏ này, đừng ăn không!”

“Đúng vậy, tiểu tử thối này từ nhỏ đã kiêng ăn, phải ăn nhiều thịt lên, nếu không làm sao có thể lớn được.”

“Ăn một chén nữa!”

“Con xem bát nhỏ như vậy, thêm một chén nữa.”

Trong lúc đó ba mẹ của Tiêu Trần cũng hỏi qua chuyện của Vương Đa Đa, đều bị Tiêu Trần lấp liếm cho qua, nói là chăm giúp vài ngày.

Còn như Tiêu Mạn Ngữ đã biết tình hình thực tế, Tiêu Trần đã mở lời, dặn cô không nên nói lung tung.

Mười phút sau Tiêu Trần ngồi phịch trên ghế, một vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Bữa cơm này ước chừng Tiêu Trần đã ăn khoảng sáu chén cơm tẻ, còn thêm hơn phân nửa đồ ăn trên bàn.

Tiêu Trần khống chế tử khí bao lấy cơm nước trong bụng, suy nghĩ đi đâu để giải quyết hết.

“Tiểu Trần con tới đây, ba có lời muốn nói cho con.” Lúc này Tiêu Chính Dương gọi một tiếng.

Tiêu Trần thở dài: “Sao lại có nhiều chuyện như vậy.”

Nghĩ thì nghĩ vậy, Tiêu Trần vẫn vô cùng không tình nguyện đi vào thư phòng theo Tiêu Chính Dương.

Tiêu Chính Dương trở tay đóng cửa, khuôn mặt tràn đầy nụ cười đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Rốt cuộc cậu là ai.” Tiêu Chính Dương không biết lấy đâu ra một cây súng lục chĩa về phía đầu Tiêu Trần.

Tiêu Trần sống không còn gì luyến tiếc và ngồi phịch lên ghế, Tiêu Trần cũng đoán được sẽ có một đoạn tình tiết như vậy.

Đừng nhìn ba mình hình dáng cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư lại kín đáo, nếu không cũng không có khả năng kiếm tiền trở thành nhà giàu nhất của thành phố Minh Hải.

Mình đột nhiên xuất hiện, chắc chắn đã khiến cho ba hoài nghi.

“Con là tiểu bảo bối của ba mà!” Tiêu Trần cà lơ phất phơ nói.

Tiêu Chính Dương cười lạnh, ném vài tấm hình lên bàn.

“Con tôi đã sớm chết rồi, huống hồ gia giáo của con tôi cực kỳ tốt, làm sao mà giống một tên du côn du thủ du thực như cậu, muốn giả mạo thì cũng phải điều tra rõ ràng.”

Tiêu Trần nhìn ảnh chụp trên bàn, trong hình chính là dáng vẻ Tiêu Trần sau khi bị ngộ hại, cũng không biết là ai giao cho ba mình.

Tiêu Trần nhìn ảnh chụp, lúc lâu sau mới nói một câu: “Con rùa nào chụp thế, chụp lão… con xấu như vậy.”

Lúc đầu Tiêu Trần nghĩ tới câu ‘lão tử’, nhưng mà muốn làm lão tử trước mặt ba mình hình như có chút không thích hợp, cứng rắn nuốt chữ tử kia xuống.

Tiêu Chính Dương cho rằng Tiêu Trần trước mắt sẽ nói ra cái gì đó, thậm chí còn chuẩn bị chắc chắn người này chính là Tiêu Trần giả, cũng chuẩn bị bằng chứng chó cùng rứt giậu, nào ngờ tên này lại nói ra một câu như vậy.

Tiêu Trần nhìn họng súng đen ngòm của Tiêu Chính Dương nói: “Ba, ba có đọc tiểu thuyết võ hiệp bao giờ chưa?”

Tiêu Chính Dương sửng sốt, suy tư một lúc cuối cùng vẫn gật đầu.

Tiêu Trần nói tiếp: “Vậy thì dễ thôi, có biết kỳ ngộ, lão gia gia, trái cây nhỏ các thứ không.”

Tiêu Chính Dương nghe được mà mí mắt nhảy lên, mấy thứ lộn xộn gì.

“Sau khi con rơi vào tập kích, gặp được một lão gia gia, ông ta không chỉ cứu con mà còn truyền cho con một thân võ công tuyệt thế, ba, con nói cho ba biết, sau này có muốn làm thịt ai thì nói cho con biết một tiếng, con diệt cả nhà hắn.” Tiêu Trần nói lải nhải giống như người bệnh thần kinh.

Tiêu Chính Dương nghe được thì đầu đầy mồ hôi cười lạnh nói: “Ngay cả việc biện ra một lý do cho ra dáng mà cậu cũng không biết hả?”

Tiêu Trần thở dài: “Đây là do ba buộc con!”

Tiêu Chính Dương nheo mắt lại, ngón trỏ cầm súng lại tăng thêm chút lực.

“Tháng ba năm 2005 mượn của con 500 tệ, nói là không có tiền mua thuốc lá.”

“Tháng tư cùng năm đó mượn của con 2000 tệ, nói là mời người ta ăn cơm.”

“Tháng chín năm đó mượn của con 2000 tệ, nói là đi đổ xăng.”

“Năm 2013, ừm, đã quên.” Vì tăng độ tin cậy, Tiêu Trần còn cố ý quên đi một ít.

Từng năm, 2012,2018, Tiêu Trần vẫn nói cho tới tháng năm 2018, cũng chính là ba tháng trước.

Cũng không phải do trí nhớ Tiêu Trần tốt, mà là Tiêu Trần dự liệu chắc chắn sẽ có một màn như vậy, mẹ và em gái mình dễ lừa, nhưng ba của mình không dễ đối phó.

Tiêu Trần đặc biệt đi lật từng trang sổ sách chi tiêu của mình, dùng để ứng phó tình huống hiện tại.

Tiêu Chính Dương nghe mà khóe miệng co quắp, có thế nào ông cũng không ngờ tới, lâu vậy mà Tiêu Trần còn có thể nhớ kỹ rõ ràng như vậy.

Tiêu Chính Dương nhướn mày, việc này chỉ có hai ba con bọn họ biết tới, thậm chí còn từng dặn dò Tiêu Trần nhiều lần rằng không được nói cho mẹ nó.

Tiêu Chính Dương buông lỏng cò súng trong tay, nhưng vẫn không tin nói: “Coi như cậu có nói ra những lời này thì tôi vẫn chưa tin cậu.”

 

0.12901 sec| 2426.102 kb