Đỉnh núi Lưu Vân, trong một căn nhà lá.

Tiêu Trần nhìn bức họa treo thật cao trên tường, mí mắt giật giật.

Trong bức họa vẽ một người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắc khí tạo thành tay phải giơ ngón giữa, ngón tay chỉ lên không trung, cảnh tượng bức vẽ như muốn thông thiên.

Tiêu Trần cười haha nhìn Thi Vương, sau đó đầu Thi Vương nặng nề đập vào đất.

“Lão tử vẫn chưa chết đâu, anh đã treo lão tử lên tường rồi, anh muốn lão tử ngủm củ tỏi đến cỡ nào vậy?” Tiêu Trần vừa đạp cái mông Thi Vương trên mặt đất, vừa nổi trận lôi đình nói.

“Bổn Đế đã nói mà, từ lúc đi ra khỏi sông Tịch Tịnh đã cảm thấy có tí sức mạnh bất thường, thì ra là con thiêu thân ngu ngốc nhà anh đang tác quái.”

Thực ra sau khi Tiêu Trần đi ra khỏi sông Tịch Tịnh cũng cảm giác được vài luồng sức mạnh tín ngưỡng, nhưng với Tiêu Trần thì nó quá yếu ớt, nên hắn cũng không để ý lắm.

Thứ đồ như sức mạnh tín ngưỡng này, tuy có thể làm cho tu vi của người ta bùng nổ, thậm chí có khả năng trực tiếp thành Thánh, nhưng mà những chuyện này đều là người trong sách, Tiêu Trần cực kỳ bài xích, đến nỗi có chút chán ghét.

Bởi vì loại sức mạnh này là nhờ tín đồ cung cấp cho, nói trắng ra thì nó không được tính là một phần của bản thân.

Nhìn Thi Vương bị đánh đến nửa người đều nằm trong đất, Tiêu Trần tức giận xì một tiếng khinh miệt, gỡ bức họa kia xuống.

Tiêu Trần nhìn bức họa này, thỏa mãn gật đầu, lối vẽ tỉ mỉ tạo hình nghiêm túc, dùng bút êm dịu thoải mái, cách dùng màu trang nhã thanh tú, vừa nhìn là biết người có tiếng làm ra.

Tiêu Trần cuốn bức vẽ lại đưa cho Tiêu Mạn Ngữ, nói: “Mạn Ngữ cầm lấy, lấy về treo trong nhà để trừ tà.”

“Bụp.”

Thi Vương rút đầu khỏi mặt đất, mặc dù không bị thương nhưng đầu tóc rối bời, trên người cũng dính không ít bùn đất, khiến anh ta thoạt nhìn có chút chật vật.

Thi Vương dùng vẻ mặt đưa đám nói: “n nhân, bức họa này tôi đã treo rất lâu, đến mức có cảm tình luôn rồi, nếu không thì tôi tìm người vẽ lại một tấm khác cho ngài nhé.”

“Rầm!”

Đầu Thi Vương lại lần nữa trở về đất mẹ: “Con mẹ nó, anh còn muốn treo nữa? Ngày hôm nay lão tử không quất chết anh thì không được.”

Mười phút sau Thi Vương sợ hãi rụt rè lấy một cái hộp ra, giao cho Tiêu Trần, trong miệng còn ấm ức lẩm bẩm: “Không treo thì không treo, làm gì phải động thủ đánh người chứ!”

Tiêu Trần mở hộp ra nhìn, bừa bộn cái gì cũng có, một vài bức vẽ cũ, còn có vài đóa hoa khô, rễ cây thực vật, thậm chí hắn còn phát hiện ra cả mấy cái đinh ốc.

Cuối cùng Tiêu Trần cũng tìm được ba viên tử ngọc. Tử ngọc này có hình thức tinh mỹ, rất có hơi thở nghệ thuật.

Tiêu Trần nhìn Thi Vương, lại nhìn tử ngọc trong tay, vỗ trán. Trong lòng cũng tự đoán được, nếu không phải là đẳng cấp của mấy viên tử ngọc này tương đối tốt, chứ không Thi Vương cất giữ kiểu này thì có lẽ ngày hôm nay đã là giỏ trúc múc nước, công dã tràng cả rồi.

Tiêu Trần lắc lắc cái hộp, giật giật cái cổ như bị thần kinh, ngoài cười trong không cười nói: “Đây chính là của để dành nhiều năm của anh hả.”

Lúc đầu Thi Vương còn dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Trần, mặc dù mấy thứ này thoạt nhìn rất xấu nhưng chắc chắn được tính là vật vô giá.

Nghe giọng điệu của Tiêu Trần, Thi Vương biết rõ sự tình liền vội vàng giải thích: “n công, ngài hãy nghe tôi nói, mấy bức tranh này là người nổi tiếng vẽ, vô giá. Mấy đóa hoa này đã tắm qua long huyết trong truyền thuyết, còn có rễ cây màu đen kia chính là rễ Thanh Minh Huyết Liên trong truyền thuyết…”

“Rầm!”

Trên đầu Thi Vương trúng một quyền nặng nề, nhưng Tiêu Trần lại dùng một tay xách hắn ta lên.

Tiêu Trần lấy cái vật đen thùi lùi kia ra, cảm thụ một ít khí tức còn sót lại, hỏi: “Anh nói đây là rễ Thanh Minh Huyết Liên gì gì đó?”

Vẻ mặt Thi Vương sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tiêu Trần, số lần bị đánh của hôm nay còn nhiều hơn mấy trăm năm qua cộng lại.

Nhìn cái vật đen thùi lùi kia, Thi Vương muốn chết không muốn sống mà gật đầu.

Tiêu Trần sờ cằm, tuy là cách gọi khác nhau nhưng chắc là cùng một loại, trong đại thế giới Hạo Nhiên, vật này được gọi là Tử Liên, đơn giản mà thô bạo.

“Vậy cái hoa này thì sao?” Tiêu Trần buông Thi Vương ra hỏi.

Thanh Minh Huyết Liên có thể là Tử Liên.

Đừng nghe tên rất dọa người, nhưng loại hoa này chính là thiên tài địa bảo chân chính, có thể làm người chết sống lại.

Chẳng qua nơi sinh trưởng loại hoa sen này quá mức hà khắc, nhất định phải là nơi không hề có sinh cơ mới có thể xuất hiện.

Cái gọi là trên trời có đức hiếu sinh, cho dù là nơi nào có bị gọi là tử địa tuyệt địa cũng sẽ có một chút hy vọng sống, cho nên dù ở trên đại thế giới Hạo Thiên, Tiêu Trần cũng chưa từng được thấy loại đồ chơi này mấy lần.

 

0.14058 sec| 2408.828 kb