Tiêu Trần quyết định chờ người nhà thu xếp chỗ đến chỗ ổn thỏa, dù sao thời gian cũng không nhiều lắm, việc trọng tố thân thể không thể trì hoãn.
Tiêu Trần quay đầu nhìn Tiêu Mạn Ngữ có chút khập khiễng, lòng nghĩ làm sao để con nhóc kia quên đi, ước chừng là lên núi xuống núi mệt quá.
Tiêu Trần cõng Tiêu Mạn Ngữ lên, cô áp người lên tấm lưng không có nhiệt độ của Tiêu Trần, lại càng cảm nhận được an tâm mà bao lâu nay vẫn không có.
“Mấy ngày này! Anh của em đi tiệm net, lên mạng xông pha, con bà nó rơi từ hạng bạch kim xuống hạng bạc, đúng là đồ hãm hại.” Tiêu Trần mở miệng bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tiêu Mạn Ngữ nghe thấy thì như rơi vào sương mù, đầu nhỏ có chút mơ hồ, không phải là anh mình không nghiện net hay sao?
Tiêu Trần trò chuyện câu được câu không với Tiêu Mạn Ngữ, Tiêu Trần bị Tiêu Mạn Ngữ hỏi chuyện tới đau cả đầu.
Sau khi hỏi rõ người nhà đang ở đâu, Tiêu Trần mang theo Vương Đa Đa đang bị phong bế ngũ quan kẹp dưới nách, phóng tới chỗ ở tạm của người nhà.
Dưới chân Tiêu Trần bốc lên hắc khí cuồn cuộn, giống như cái máy cày hơn một năm rồi chưa sửa.
Hai vị cảnh sát giao thông trên đường đang kiểm tra nồng độ cồn, Tiêu Trần như gió mà chạy ngang qua bọn họ.
Một vị cảnh sát giao thông trợn mắt há mồm nhìn đám khói đen kia, giơ bộ đàm lên nói: “Cấp trên, người bệnh thần kinh ban ngày lại xuất hiện.”
“Đúng, vẫn là vượt tải và vượt tốc.”
Trước một biệt thự nhỏ ở Ma Đô, Tiêu Trần dùng một cước đạp bay miếng bìa tạm làm cửa.
“Mẹ, con đã về.” Tiêu Trần cõng Tiêu Mạn Ngữ vào trong phòng.
Kết quả thấy một người phụ nữ đứng tuổi cầm dao chạy ra từ phòng bếp.
Tiêu Trần thấy dao làm bếp trong tay người phụ nữ, mí mắt giật giật: “Mẹ… mẹ muốn làm thịt ai hả, không cần người xuất thủ, nói cho con biết con đi giết cả nhà nó.”
“Bộp.”
Con dao trong tay người phụ nữ rơi xuống đất, nhìn chàng trai cõng thiếu nữ kia, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.
“Tiểu Trần.” Người phụ nữ ôm lấy Tiêu Trần, ôm rất chặt, tựa hồ sợ những thứ này đều là ảo giác của mình.
Tiêu Trần nhíu mày lại, toàn thân có cảm giác không quá dễ chịu: ‘Xem ra sống một người quá lâu, hoàn toàn không thích ứng được tình thân đột nhiên tới này. ’
Nhìn bả vai của mẹ mình không ngừng run rẩy, Tiêu Trần thở dài, vỗ nhẹ vào lưng bà.
“Mẹ, ba đâu rồi?” Bây giờ Tiêu Mạn Ngữ mở miệng hỏi.
Vì thế Tiêu Trần giải quyết được cảm giác toàn thân không tự nhiên.
Mẹ Tiêu Trần buông tay mình ra, lau nước mắt, vui vẻ nói: “Hai con chờ ở đây, mẹ nhanh chóng đi gọi điện cho ba.”
Một lát sau mẹ Tiêu Trần vui sướng trở lại đại sảnh, hỏi Tiêu Trần: “Tiểu Trần, có khát không, để mẹ rót cho con cốc nước.”
Đi được hai bước lại quay đầu nói: “Nếu không thì mẹ đi nấu cơm trước, nhìn Tiểu Trần có vẻ đói bụng.”
Tiêu Trần cười khổ một tiếng: “Ở trong mắt người thì con vẫn chưa từng ăn no.”
Tiêu Trần cũng không ngăn mẹ mình chạy ngang chạy dọc, thừa dịp này Tiêu Trần rút lại tử khí trên người Vương Đa Đa.
Vương Đa Đa phồng má, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn một vòng rồi không thấy bóng dáng Mặc Tiêu Tiêu, chu cái miệng nhỏ, mắt thấy nước mắt sắp rơi xuống,
Tiêu Trần kéo mặt béo của Vương Đa Đa nói: “Nhóc ngốc, đừng khóc! Mẹ đi tìm ba mới cho em, mấy ngày nữa sẽ quay lại.”
Vương Đa Đa quệt mồm, yếu ớt hỏi: “Tiêu Trần ca ca, thật không?”
Tiêu Trần nhịn không được mà gật đầu nói: “Thật.”
Vương Đa Đa vui vẻ xoay một vòng: “Yeah, Đa Đa sắp có ba.”
Tiêu Trần nghe lời này thì sửng sốt, lấy một tờ giấy có mang theo vết máu trong túi ra, trên đó có bốn chữ ‘chớ hỏi ngày về. ’
“Vương Nam Nhứ, Vương Nam Nhứ, ngày xuân hoa lá rợp phố Nam (một câu thơ của Yến Kỷ Đạo), cái tên này nghe có vẻ không giống của nam lắm!” Tiêu Trần nhìn tờ giấy có vài chữ nét chữ đẹp lẩm bẩm.
Khi mẹ Tiêu Trần mang vài món ăn lên bàn, Tiêu Chính Dương trở về mệt mỏi phong trần.
Tiêu Chính Dương nhìn Tiêu Trần đang véo mặt béo của Vương Đa Đa, đột nhiên đi tới ôm Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng lại càng hoảng sợ, suýt nữa lên gối phế luôn cậu em của Tiêu Chính Dương.
Cảm thụ được cánh tay có lực kia, Tiêu Trần lén buông đầu gối đã co lại xuống.
“Không bị gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Tiêu Chính Dương không ngừng lặp lại những lời này.
Tiêu Trần im lặng một lúc lâu, nói: “Ba, có phải ba muốn siết chết con không?”
Đương nhiên Tiêu Trần không sợ bị siết, nhưng mà tình huống thế này thật sự Tiêu Trần không quá thích ứng.
“A! Ha ha, ha ha.” Tiêu Chính Dương cười khan buông tay mình ra.
“Ăn, ăn, ăn cơm trước.” Mẹ Tiêu Trần quan tâm.
Năm phút sau Tiêu Trần nhìn chén cơm trước mặt mình mà mơ màng.
Ăn làm sao, dùng cái gì ăn, sau khi ăn xong thì làm sao?
Với tư cách là một bộ xương khô, ăn uống gì gì đó chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo