Trong đại sảnh, bóng dáng Tiêu Trần bắt đầu mơ hồ giống như ảo ảnh, người thanh niên bị Tiêu Trần đè mặt kia cũng bị mang theo.

Tiêu Trần xuất hiện bên cạnh bức tường, nhìn bức tranh trên đó, nhếch miệng cười: “Hy vọng miệng mày sẽ cứng hơn cái đầu.”

Nói xong, hắn dùng một tay đè đầu người thanh niên lên tường.

‘Rầm! ’

Bức tường thật dày thật cứng cứ thế mà bị đập ra một lỗ thủng, đầu người thanh niên kia cắm trong lỗ thủng, thân thể giống như một con cá giãy chết lắc lư trên không trung.

Tiêu Trần vỗ vỗ tay, cười nói: “Xem ra đầu mày không cứng lắm nhỉ!”

Chớp mắt đã thấy Tiêu Trần xuất hiện trên ghế, nhìn mọi người trong đại sảnh, lạnh lùng nói: “Các người phải nhìn rõ hiện thực, mạng chó của các người là do Mặc Tiêu Tiêu dùng mạng đổi lấy, nếu như các người không tự quý trọng thì tôi cũng không có lời gì để nói.”

Đến lúc này, trong đại sảnh đã không còn tiếng nói nào vang lên nữa, mọi người yên tĩnh như ve sầu mùa đông.

Tiêu Mạn Ngữ bị động tác của Tiêu Trần dọa đến ngẩn người ở đó. Trong nhận thức của cô, rất khó mà hiểu được tại sao bây giờ Tiêu Trần lại giống như những mấy người trong tiểu thuyết võ hiệp, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, nhấc tay một cái thì mạng cũng không còn.

Ông cụ nhìn đứa cháu bị treo trên tường kia, trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt đục ngầu.

Ông cụ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Trần, còn hắn thì ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho, thản nhiên nói: “Quyết định được chưa? Dùng mạng của đôi vợ chồng kia đổi lấy mạng tất cả những người khác, hay là các người chết chung một lượt?”

Ông cụ đưa mắt nhìn Tiêu Mạn Ngữ, cô ta nhìn thấy ánh mắt đục ngầu kia mang theo khẩn cầu, thương cảm, bất lực, lúc này ông ấy chỉ là một ông lão bình thường, bất lực mà thôi.

Tiêu Mạn Ngữ quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp. Tiêu Mạn Ngữ nhìn Tiêu Trần, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh ơi, nếu không thì bỏ đi, không phải là em vẫn bình yên vô sự ạ?”

Tiêu Trần híp mắt lại, bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếp theo tát ông lão đang quỳ trước mặt mình một cái.

“Loại giống như em mà lên tivi thì không sống nổi đến một tập đâu Tiêu Mạn Ngữ.” Rõ ràng Tiêu Trần đã tức giận tới cực hạn, gọi thẳng tên đầy đủ của em gái mình.

Nhìn bàn tay kia, ông lão thở dài, bởi vì khi bàn tay giơ lên, khí tức bản thân lại ngừng chuyển động, thời khắc này ông lão phải đối mặt với bạt tay nhưng muốn tránh cũng không được.

‘Bốp! ’

Bàn tay Tiêu Trần vỗ mạnh xuống, lúc đầu đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết, nhưng nó lại không đến.

Quanh người ông lão lóe lên một vòng hào quang như hình vỏ trứng

Lồng ánh sáng này đã bị một tát của Tiêu Trần làm cho nứt chằng chịt, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào một lần nữa nữa thì sẽ bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.

“Ộc.”

Một người trung niên mặc áo khoác đeo kính râm đi vào đại sảnh, phía sau anh ta là một cô gái có dáng người uyển chuyển xinh đẹp.

Người đàn ông mặc áo khoác chưa thấy mặt mà tiếng đã đến trước, miệng không ngừng hộc ra máu tươi, lại còn đau lòng nhìn màn hào quang đã gần như tan nát.

Hai người này chính là Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ mà Tiêu Trần đã từng có duyên gặp qua một lần.

Từ Kiến Quân lau máu trên khóe miệng, chắp tay với Tiêu Trần.

“Ộc.”

Từ Kiến Quân vừa mở miệng là lại phun ra một ngụm lớn máu tươi, anh ta không biết làm sao, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, ăn tối hơi nhiều, no quá.”

Bạch Chỉ đứng sau lưng Từ Kiến Quân trợn mắt: “Bảo vật gắn bó chặt chẽ, cùng một nhịp thở với cơ thể, bị người ta tát đến phế luôn rồi, lại còn vì sĩ diện mà cố chống đỡ.”

“Chú em, cậu xem việc này chúng ta thương lượng lại một tí được không? Dù sao ông Mặc cũng là người từng đổ máu vì quốc gia, không thể chết ở đây, như vậy được.” Từ Kiến Quân chắp tay nói, thế mà lần này lại không hộc máu nữa.

Tiêu Trần liếc mắt một cái, cười ha ha nói: “Tôi chỉ muốn biết hôm nay là ngày gì, muốn làm thịt một người mà cũng khó thế à?”

Khi nói, trên người Tiêu Trần bỗng bộc phát ra hắc khí cuồn cuộn. Trong hắc khí có những con quỷ dữ tợn không ngừng hình thành rồi lại biến mất, theo đó là tiếng rít chói tai của đám quỷ kia.những luồng hắc khí này rời khỏi cơ thể Tiêu Trần, bắt đầu bao phủ khắp đại sảnh.

Trong nháy mắt, một luồng khí âm tà đã tràn ngập toàn bộ đại sảnh, từng đợt khí lạnh toát ra từ tận đáy lòng mọi người.

“Vậy thì thịt hết đi, dù sao các người cũng ngang ngược như vậy cơ mà.” Tiêu Trần nói xong, tay phải dắt Tiêu Mạn Ngữ, tay trái kẹp Vương Đa Đa vào nách, đi ra ngoài cửa.

Từ Kiến Quân tức muốn hộc máu, con hàng này hoàn toàn lệch pha với lẽ thường.

Từ Kiến Quân kéo theo Bạch Chỉ, nhanh chóng chạy ra cửa. Tiêu Trần liếc hai ngươi một cái, nhưng không có ý định ngăn cản.

 

0.06358 sec| 2413.906 kb