Tiêu Trần đợi ở ven đường một hồi lâu, rốt cục chờ được một chiếc xe taxi.
"Đi quán bar tốt nhất vùng này." Tiêu Trần nói một tiếng thì không hé răng nữa.
Tài xế taxi là một chú già trung niên khoảng bốn mươi đầy bụng mỡ, nhìn nhìn Tiêu Trần thông qua kính chiếu hậu, lắc đầu thở dài.
Xe bắt đầu lên đường, cũng không lâu lắm, xem ra là lão tài xế nhịn không nổi, mở miệng hỏi: "Chàng trai, năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Tiêu Trần liếc mắt nói: "Mười ngàn hơn mấy chục tuổi."
Lão tài xế: "Ha ha!"
"Chàng trai, đã trễ thế này mà đi những chỗ kia không an toàn."
Tiêu Trần không đáp lời, chỉ là nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Lão tài xế gặp Tiêu Trần không đáp lời nhưng tiếp tục nói: "Nhà chú có ba đứa con, hai đứa con gái, một đứa con trai, đứa lớn nhất là con gái, bây giờ đang học đại học ở nơi khác, đứa thứ hai là con trai đang học trung học, đứa thứ ba là con gái bất hiếu, mới học sơ trung, tháng năm đến bây giờ là tháng ba rồi nhưng cũng không biết đã đi đâu.
Người yêu của chú qua đời sớm, chú lại không có năng lực gì chỉ có thể lái ô tô thuê, hai đứa nhỏ kia cũng rất cố gắng, chỉ có đứa con gái nhỏ nhất này, rất đau lòng. Lúc trước nó có đi chỗ nào chú cũng có thể bắt nó về nhốt ở nhà, nhưng mà tâm của nó không ở nhà, tâm không ở thì nghĩ biện pháp chạy trốn, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu rời nhà đi ra ngoài, có một lần, lúc trở về thì gầy tới đáng thương, bây giờ chú không tìm thấy nó. Lo lắng cho nó kết bạn không tốt thì sẽ bị đầu độc.
Mấy người trẻ mấy đứa còn có tiền đồ tốt, trước khi làm ra chuyện gì cũng phải nghĩ lại ba mẹ của mình, bọn họ nuôi lớn được mấy đứa tới trưởng thành không dễ dàng."
Thiếu chút nữa Tiêu Trần tức trào máu họng, nếu không phải còn nhờ vào lão tài xế này dẫn đường, Tiêu Trần thật muốn xé nát miệng kẻ này.
"Quán bar Tinh Thần." Tiêu Trần nghi ngờ nhìn một cái cửa nhỏ trước mắt.
Tuy là lắp đặt vô cùng tinh xảo, nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống là quán bar xa hoa nhất vùng này!
Lão tài xế nhìn Tiêu Trần nói lời thấm thía: "Chàng trai nhìn cậu trắng trẻo đẹp đẽ đừng đi những địa phương ngổn ngang kia, sẽ bị làm hư đấy, nơi này là chỗ một người bạn chú mở sạch sẽ, hoàn cảnh bên trong cũng tốt cũng không phức tạp, giá cả cũng vừa phải, uống chút đồ uống gì đó rồi về đi, đừng để cho người trong nhà lo lắng."
Thật sự là bên tai Tiêu Trần vang lên tiếng lục lạc, yên lặng không nói mà rơi nước mắt.
Thân thể Tiêu Trần run rẩy vài cái, tiếp đó làm như một người bệnh tâm thần dùng đầu đụng vào cửa sổ xe, vừa đụng vừa hữu khí vô lực nói: "Anh giai, đại gia, tôi muốn đi quán bar, quán bar tốt nhất, quán bar tốt nhất, quán bar tốt nhất!"
Cửa sổ xe bị Tiêu Trần đụng vỡ ra, dọa lão tài xế khẽ run rẩy toàn thân.
Nếu người thanh niên này đâm đầu chết trên xe mình, vậy còn không phải là cõng một mạng người ra tòa à!
"Được, được, được... Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rồi rồi lập tức đưa cậu tới quán bar Lạc Nguyệt tốt nhất tại đây!"
"Rầm, rầm, rầm..."
Lão tài xế sắp khóc rồi: "Tiểu tổ tông cậu cũng đừng đụng nữa, tôi sai rồi được chưa?"
Tiêu Trần giống như một kẻ ngu ngốc, căn bản không nghe lọt tai lời nói của lão tài xế, chỉ là không ngừng đụng đầu vào cửa kính, trong miệng vẫn không ngừng lặp lại: “Đi quán bar tốt nhất, đi quán bar tốt nhất!"
"Lập tức tới ngay, lập tức tới ngay." Lão tài xế đầu đầy mồ hôi.
Rốt cục Tiêu Trần dừng hành vi tông cửa sổ xe lại, hai mắt vô thần nhìn cảnh vật ngoài xe.
"Haiz." Trông thấy Tiêu Trần cuối cùng cũng dừng hành vi tự mình hại mình, rốt cục lão tài xế thở dài một hơi.
Chờ một hồi lão tài xế thấy cảm xúc của Tiêu Trần ổn định, lại nhịn không được mở miệng hỏi: "Chàng trai, cậu tin mệnh không?"
Tiêu Trần muốn chết không sống trả lời một câu: "Cái gì là mệnh?"
Lão tài xế thấy Tiêu Trần đáp lời, tinh thần cả người dâng lên, như là thay đổi thành một người khác, giờ phút này ông ta cứ như là vĩ nhân đứng trên đài diễn thuyết, hăng hái chỉ điểm giang sơn.
"Chàng trai chú kể cậu nghe một câu chuyện, lúc trước thôn XX họ Trương có một cái đập chứa nước, phía dưới đập chứa nước có quan tài, chính là tổ tiên của bọn họ. Nghe nói cái quan tài kia mặc dù là chôn ở dưới đáy cùng đập chứa nước đấy, thế nhưng mà xương cốt trong quan tài cực kỳ thần kỳ."
"Đương nhiên gia tộc này cũng là nhân khẩu thịnh vượng, rất nhiều người thăng quan phát tài. Nhưng có một ngày, người trong gia tộc thương lượng tháo nước hết khỏi đập chứa, chuyển quan tài qua địa phương khác, đập chứa nước còn dùng vào việc khác. Thế nhưng mà cuối cùng lúc động quan tài, khi đang di dời, xương cốt trong quan tài bị nước tràn vào, từ đó về sau, gia tộc này bắt đầu xuống dốc, người làm quan bị giáng chức, người làm kinh doanh thất bại, vận rủi gì cũng bắt đầu, tất cả mọi người nói đây là do động hòm quan tài tức giận."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo