"Thiếu gia, Mẫn tiểu thư đi rồi." Một tên bảo tiêu diện mạo nam tử cúi đầu nói bên tai Vương Lâm.

Vương Lâm không để ý chút nào trợn trắng mắt nói: "Quản con ả kia làm gì vậy? Nếu không phải thấy ba nó có chút quyền, ai con mẹ nó vừa ý cô ta."

Đúng lúc này, kết thúc một đợt, sân nhảy ồn ào náo động nghênh đón yên tĩnh ngắn ngủi, một người đàn ông đẹp trai tóc vàng mắt xanh ngồi cùng một bàn với Vương Lâm đứng lên.

Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, khí độ ung dung, trên mặt mỉm cười, làm cho người ta thoạt nhìn cũng rất dễ sinh lòng hảo cảm. Mấu chốt nhất chính là hắn ngồi cùng một chỗ với công tử tập đoàn nhà họ Vương, hơn nữa ánh mắt Vương công tử khi nhìn về phía hắn ta rất là cung kính. Điều này chứng minh thân phận của người nước ngoài này chắc chắn không đơn giản, nói là không phú thì quý cũng không khoa trương.

Người đàn ông trẻ tuổi đứng lên, giơ một ly rượu lên, ưu nhã mỉm cười với hai cô gái chói mắt giữa sàn nhảy.

Trùng hợp chính là một vị thiếu nữ thắt tóc đầy đầu, vẻ mặt tinh quái trong đó vừa vặn quay đầu liếc mắt với vị thân sĩ trẻ tuổi này.

Thiếu nữ mỉm cười, to gan gửi một cái hôn gió với người đàn ông.

"Smith tiên sinh có hứng thú với hai vị nữ sĩ này?" Con mắt Vương Lâm sáng lên, đang lo không biết nịnh nọt người này như thế nào.

Nhìn thấy hai cô gái trong sàn nhảy đang lau mồ hôi, Vương Lâm cười haha nói nhỏ vài tiếng với bảo tiêu bên cạnh.

"Không phải Hoa Hạ các ngươi có câu nói gọi là, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao?" Smith ngồi lại chỗ ngồi, vừa cười vừa nói.

Vương Lâm cười đến giống như một con chó xù, nói: "Không thể tưởng được Smith tiên sinh hiểu rõ về văn hóa Hoa Hạ như vậy."

Smith mang theo mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, đối với bản thân tôi mà nói, tôi cực kỳ ưa thích văn hóa Hoa Hạ đấy."

"Đặc biệt là người cổ đại có từng vị học giả, lại làm cho cho tôi cực kỳ bội phục." Trên mặt Smith mang theo một tia ước mơ, giống như là đang hướng tới các trào lưu lớn của thời kỳ trước.

Với tư cách là người ngu ngốc hàng thật giá thật, Vương Lâm nào biết đâu rằng cái gì từng vị mà nói, chỉ có thể gượng cười vài tiếng để che dấu bối rối của mình.

Đúng lúc này một bảo tiêu đi đến trong sàn nhảy thì thầm với hai vị thiếu nữ, thiếu nữ nghiêng đầu liếc tới Vương Lâm bên này.

Mấy vị người nước ngoài ngồi cùng Smith đồng thời giơ ly rượu lên mỉm cười ra hiệu, không ai chú ý tới trong con mắt bọn họ hiện lên một tia màu đỏ cực nhanh.

Cửa quán bar, Tiêu Trần dùng tay gõ vào đầu mình, đi vào quán bar.

Tiêu Trần cũng không phải chắc chắn cái gì Vương Lâm và Lưu Mẫn kia có ở đây hay không, chỉ là tới thử thời vận xem có thể tìm được hay không.

Tại đây không tìm được cũng chỉ có thể đổi chỗ khác.

Đúng lúc này một mỹ nữ dáng người nóng bỏng nổi giận đùng đùng đi ra từ quán bar.

Tiêu Trần vẫn còn đập đầu bị cái lão tài xế kia làm cho hỗn loạn vô cùng, không chú ý phía trước.

"Rầm!" Hai người đụng phải nhau.

"Con mắt nhét vào trong đũng quần rồi hả?"

Mỹ nữ bị Tiêu Trần đâm vào té trên mặt đất, bưng đầu gối mắng to.

Tiêu Trần nhìn mỹ nữ té trên mặt đất mà nhíu mày, cảm thấy có chút quen thuộc, mở vòng bạn bè trong điện thoại của Tiêu Mạn Ngữ.

Nhìn hồi lâu Tiêu Trần cảm thấy có chút không đúng, bạn bè trong vòng của Tiêu Mạn Ngữ ghi chú cô gái Mẫn tỷ kia, có vài phần tương tự với cô gái trước mắt này, nhưng là cảm giác, nhưng luôn cảm thấy kém chút gì đó.

Tiêu Trần đã muốn tới làm thịt người chắc chắn cũng học qua một khóa rồi, lúc trước Tiêu Trần đã tìm được ảnh chụp cô gái gọi là Lưu Mẫn kia trong vòng bạn bè của Tiêu Mạn Ngữ.

Tiêu Trần nhìn điện thoại, lại nhìn cô gái rên rỉ trên mặt đất, có cảm giác là lạ ở chỗ nào.

Tiêu Trần linh động cơ trí, gọi cô gái trên mặt đất một tiếng: "Lưu Mẫn."

Mỹ nữ sửng sốt một chút, có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Trần nói: "Anh là ai, vì sao biết tên tôi."

"Ha ha!"

Tìm mòn mắt * éo thấy, lúc chẳng tìm lại tòi mặt ra, thật đúng là mèo mù với phải chuột chết.

Tiêu Trần kéo tóc Lưu Mẫn, ngồi xổm người xuống đưa điện thoại tới trước mặt Lưu Mẫn hỏi: "Đây là cô đúng không?"

Lưu Mẫn đau đến nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống,

Mắng to: "Mày đúng là móng heo lớn, mày mau buông tao ra, bạn trai tao là công tử tập đoàn họ Vương đấy."

Nghe thấy lời này, Tiêu Trần có thể xác định kẻ trước mắt là người muốn tìm rồi.

Tiêu Trần hạ một quyền xuống hốc mắt của Lưu Mẫn, hốc mắt Lưu Mẫn lập tức trở nên tím bầm.

Tiêu Trần đưa điện thoại tới trước mắt Lưu Mẫn cả giận nói: "Móa ơi, lớn lên giống như quả thận, lại sửa ảnh thành một tiểu yêu tinh, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?"

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Tiêu Trần lại đánh mấy quyền xuống mặt Lưu Mẫn, Lưu Mẫn khóc đến tê tâm liệt phế, thê thảm vô cùng.

 

0.15085 sec| 2408.594 kb