“Vương Lâm, cứu em.”
‘Rắc rắc. ’ Tiêu Trần vặn gãy cổ Lưu Mẫn, cả cơ thể lao về phía Vương Lâm như một con đại bàng.
“Thằng nhãi nhà ngươi làm bổn đế tìm mãi đấy.” Nghĩ đến vị tài xế taxi già kia, Tiêu Trần lại ngập tràn lửa giận, cả người hắc khí cuồn cuộn, giống như đại ma vương giáng thế vậy.
Vương Lâm sợ tới mức cả người run lên, đũng quần tỏa ra một mùi ngai ngái.
Cũng không trách anh ta nhát gan được, anh ta vốn chỉ đưa kim chủ đến để vui chơi thôi, nhưng ai biết được giữa đường nhảy ra mấy tên võ nghệ cao cường, còn kim chủ thì biến thành quỷ hút máu chỉ trong tiểu thuyết mới có.
Nháy mắt, tất cả mọi người trong quán bar bị Smith đánh nằm bò, chỉ còn anh ta là người bình thường duy nhất tỉnh táo, điều này khiến anh ta rất khó chịu.
Còn khó chịu hơn nữa là đột nhiên có người xông vào giết chết bạn gái anh ta còn lao tới đòi giết mình, nếu là người khác thì cũng sợ són cả ra quần thôi.
Một bóng người bỗng chặn lại trước mặt Tiêu Trần, Smith mỉm cười: “Anh bạn, anh không thể giết anh ta được, anh ta là đối tác làm ăn của gia tộc Moore chúng tôi.”
Một làn sương máu mờ ảo bao phủ lấy Smith, khuôn mặt khẽ mỉm cười của anh ta đầy bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo nụ cười ấy đã đông cứng lại.
Tiêu Trần đánh một chưởng vào đầu Smith, ‘ầm’ một tiếng, hắn ta cắm vào bức tường đối diện như một quả pháo bị bắn ra khỏi nòng.
Một bàn tay của Tiêu Trần ấn lên mặt Vương Lâm, sức mạnh to lớn khiến mặt anh ta lập tức thay đổi hình dạng.
‘Bùm! ’
Lực va chạm cực lớn xuyên thủng ghế sô pha bên dưới cơ thể Vương Lâm, cả người anh ta đập xuống sàn.
Đầu anh ta nháy mắt nổ tung thành bốn năm mảnh, giống như một quả dưa hấu bị vỡ.
Cho đến lúc chết, Vương Lâm cũng không thốt ra được lời nào, có lẽ chính anh ta cũng không biết mình đã chọc phải vị sát thần này từ lúc nào, cứ thế trở thành một con quỷ mơ mơ hồ hồ.
Tiêu Trần bực bội đá vào thi thể Vương Lâm vài cái rồi nói: “May cho gia đình tên nhãi nhà mày, hôm nay tâm trạng bổn đế còn tốt, không thèm tìm người nhà mày tính sổ.”
Nhìn hành động của Tiêu Trần, trong lòng mấy người xung quanh bỗng dậy sóng, Smith này là ai chứ, hầu tước ma cà rồng, tương đương với một cao thủ Du Dã Cảnh của Hoa Hạ.
Bởi vì thông tin tình báo sai lệch nên bọn họ tưởng rằng người đến lần này cùng lắm chỉ là một vị bá tước, Địa tổ chuẩn bị không đầy đủ nên rất có thể tối nay tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây.
Bây giờ thì hay rồi, bỗng dưng xuất hiện một kẻ còn mạnh hơn, một chưởng tát văng Smith.
Điều quan trọng nhất là anh chàng này trông rất nho nhã lịch sự.
Vậy mà lại giết người chẳng khác gì đồ tể.
“Đội… đội trưởng, anh ta là ai vậy?” Cô gái thắt bím lắp bắp hỏi.
Lúc trước, chính con hàng này đã treo cô ta lên trên đèn đường, cô ta còn muốn gặp lại tên này để cho hắn biết thế nào là lễ độ. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, lúc đó hắn không tát chết mình là đã nương tay lắm rồi.
Từ Kiến Quân nuốt nước miếng, nhìn các thành viên trong đội mang vẻ mặt mong chờ, dù sao tên này cũng đến cùng với đội trưởng của mình, vậy chắc chắn là người bên mình rồi.
Từ Kiến Quân lén lút nói: “Mọi người nhanh chóng chuồn đi, đừng chọc tức người đó.”
Mọi người tỏ vẻ khó hiểu, một thanh niên với dáng vẻ thật thà chất phác hỏi: “Đội trưởng, không phải anh ấy đi cùng anh sao? Tôi còn đang nghĩ không biết có phải là người của mình không. Anh ấy mạnh như vậy, nếu tôi học được mấy chiêu thì tốt quá.”
Từ Kiến Quân bỗng rùng mình, nghiêm túc nói: “Mau về nhà đi, nhớ kỹ lời tôi, đừng chọc đến tên thần kinh đó. Đây là mệnh lệnh.”
Từ Kiến Quân ngồi xổm nửa người, dẫn đầu lén lút chuồn về phía cửa quán bar.
Nhìn hành động của đội trưởng, mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, không phải đội trưởng của họ được mệnh danh là ‘người chồng Kim Cương’, có biệt danh ‘Không sợ chết’ sao? Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà giờ lại trở nên như vậy?
Nhưng họ cũng không tiện nói nhiều, dù sao thì bây giờ họ cũng là bên yếu thế hơn.
Nhưng đúng lúc này, một câu hỏi sắc bén lại được nêu ra: “Đội trưởng, nếu chúng ta chuồn rồi thì những người bình thường này phải làm sao?”
“Khụ khụ...”
Từ Kiến Quân ngồi bệt xuống đất dáng vẻ như thể không còn gì luyến tiếc.
Anh ta vỗ trán lẩm bẩm: “Sao mình lại quên mất vấn đề này chứ.”
Trong khi phía bên này còn đang phiền não, thì bên kia chỗ Tiêu Trần lại xảy ra tình huống bất ngờ.
Nhìn thấy Smith bị Tiêu Trần tát bay, mấy con quỷ hút máu ẩn thân trước đó đều bay ra từ khắp nơi trong quán bar.
Bốn con dơi khổng lồ vây quanh Tiêu Trần, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Trần ngoáy mũi nhìn những con dơi kia, chán ghét nói: “Thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Nói rồi, hắn lấy tay phải túm lấy con mập nhất trong số đó, đôi mắt nhỏ của con dơi hiện lên vẻ giễu cợt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo