"Không cần lo lắng, trong thời gian ngắn anh sẽ không rời khỏi trái đất." Tiêu Trần nhìn Tiêu Mạn Ngữ mất mát, cuối cùng vẫn an ủi một câu.

Tiêu Trần đứng lên giao Vương Đa Đa đang ngủ say cho Tiêu Mạn Ngữ, nhìn phía xa xa nói: "Anh đi làm thịt hai người, nhóc con em từng thấy."

Nghe lời Tiêu Trần nói xong, rõ ràng sắc mặt Tiêu Mạn Ngữ có chút không được tốt, bây giờ chẳng qua Tiêu Mạn Ngữ là một cô gái thiện lương với gia cảnh giàu có, không rành thế sự mà thôi...

"Anh không có khả năng ở bên mọi người cả đời, Mạn Ngữ em phải học được cách sống thế nào, học được làm sao để đi xa hơn."

Tiêu Trần nói xong, lấy điện thoại của Tiêu Mạn Ngữ rồi sải bước rời khỏi.

Tiêu Trần mở danh bạ trong điện thoại Tiêu Mạn Ngữ ra, tìm được một người có tên là Lưu Mẫn, chuyện mà Tiêu Mạn Ngữ đã trải qua ở nhà họ Mặc, hiện tại chính là lúc nên tính sổ.

Tiêu Trần nhe răng cười cười, bấm điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chắc là đang ở trong quán bar.

Lưu Mẫn và Vương Lâm đang ăn mừng trong quán bar, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Mạn Ngữ thì lại càng hoảng sợ.

Tiêu Trần nhún vai, chưa nói một câu nào đã cúp điện thoại.

Tiêu Trần đi lên đường lớn chuẩn bị đón taxi, đúng lúc này ba con chó lang thang đứng dưới đèn đường làm Tiêu Trần chú ý.

Tiêu Trần vỗ vỗ bụng, đi đến phía ba con chó lang thang kia.

Chó lang thang thấy Tiêu Trần đến gần, trong thoáng cái tất cả đều tản ra.

"Chạy lại đây." Tiêu Trần rống lên một câu, những con chó lang thang đã tản ra thế mà lại thật sự cụp đuôi chạy lại hết.

Chó lang thang sợ hãi rụt rè đi đến trước người Tiêu Trần, ngoan ngoãn nằm xuống, giống như là sợ hãi Tiêu Trần cực độ.

Tiêu Trần cắm tay vào trong bụng bắt đầu chơi đùa, tiếp đó một nhúm hắc khí bị Tiêu Trần kéo từ trong bụng ra ngoài.

Tiêu Trần vung tay lên, có một mảnh lá chuối tây trong tiểu khu cách đó không xa bay tới, Tiêu Trần phủi toàn bộ đồ ăn bữa trưa rớt xuống mảnh lá chuối tây.

Đồ ăn thơm nức động đến vị giác của ba con chó lang thang, mặc dù là trong bụng đói khát khát vọng đồ ăn đến cực độ, đám chó lang thang vẫn ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất như trước, không dám có động tác nào khác.

"Chỉ có trẻ con và chó vàng là có thể tin." Cái tên Minh Tư đúng là thiểu năng, Tiêu Trần nói thầm một tiếng đứng dậy rời đi.

Đợi đến lúc Tiêu Trần đi xa rất xa, ba con chó lang thang kia mới dám có hành động.

Lần này chúng không giống thường ngày điên cuồng tranh đoạt, trái lại rất nhã nhặn ăn đồ ăn trước mặt mình.

Một chiếc xe con màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một thiếu nữ tinh quái thò đầu ra.

"Thần tiên?"

“Yêu quái?"

Thiếu nữ lái xe tràn đầy hứng thú đi theo Tiêu Trần, vừa rồi cảnh Tiêu Trần đào đồ ăn trong bụng ra vừa lúc bị cô ta trông thấy.

Tiêu Trần trợn trắng mắt, đá một cước vào giữa xe con.

"K- Í- T…” Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, xe con màu đỏ trượt ngang đến đường cái đối diện, trực tiếp đụng rầm một tiếng vào đèn đường.

Xe con bị Tiêu Trần dùng một đạp đã thay đổi hoàn toàn hình dáng, thiếu nữ nổi giận đùng đùng mở cửa xe, đau lòng nhìn con xe mình vừa mua không lâu, đậu xanh rau má Transformers cũng không ác như vậy.

Thiếu nữ nhìn Tiêu Trần sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, cũng chẳng quan tâm xe yêu gì, chạy đi đuổi theo Tiêu Trần.

"Cái anh này có đạo lý hay không vậy, nói anh một câu thì đạp xe hỏng của tôi, anh bồi thường xe của tôi đi." Thiếu nữ đuổi theo Tiêu Trần, không thuận theo không buông tha mà hô.

Tiêu Trần giật cổ như thần kinh, nhe răng cười cười nhìn thiếu nữ.

Trong lòng thiếu nữ nổi lên một dự cảm không tốt, thiếu nữ vừa định quay người chuồn đi, thì cảm giác đầu choáng váng, tiếp theo đã mất đi ý thức.

Tiêu Trần nhìn đèn đường vàng mờ, nhấc thiếu nữ bằng một tay.

Tiêu Trần nhảy lên trên cột đèn đường, nhìn dây lưng trên quần short jean của thiếu nữ, cười haha.

Tiêu Trần nhảy xuống khỏi đèn đường, phủi phủi tay nhìn nhìn thiếu nữ bị treo ở một góc cột đèn, lên tiếng mắng một câu "ngu ngốc" rồi tiêu sái đi xa.

Không bao lâu sau thì có người qua đường phát hiện thiếu nữ bị treo ở trên cột đèn.

"Này, yêu yêu quái hả? Có người tự treo mình trên nhánh đông nam." "Cái gì?"

"Ah, không đúng, có người bị treo trên đèn đường."

Mười phút sau chú cảnh sát đã cứu được thiếu nữ xuống, thiếu nữ đau khổ che sau cái ót, lắc lắc cái đầu có chút mê man, hung dữ nói: "Đừng để cho tôi gặp lại anh, bằng không thì tôi sẽ cho anh biết rõ vì sao hoa lại màu hồng."

Đúng lúc này điện thoại của thiếu nữ reo lên.

Thiếu nữ nhận điện thoại dùng lời nói ngọt ngào gọi một tiếng: "Sư phụ."

"Ừm, ừm, biết rồi, quán bar Lạc Nguyệt nha."

Thiếu nữ bĩu môi xem ra có chút bất mãn, cô ta tắt điện thoại di động lầm bầm: "Tại sao đám súc sinh hút máu kia lại chạy đến nơi này, thật là đáng ghét."

 

0.13997 sec| 2414.938 kb