“Nghiêm.” Tiêu Trần gầm lên khi thấy vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó sắp khóc của Tiêu Mạn Ngữ.

Nước mắt Tiêu Mạn Ngữ rớt lộp độp, xem chừng thì đúng là đã bị doạ không nhẹ.

Tiêu Trần cũng không quản mấy thứ này, hắn nói tiếp: "Không biết tư thế đứng nghiêm hả? Ngẩng đầu, ưỡn ngực, cong mông lên."

Ông lão ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này mí mắt giật liên tục. Lúc này, bầu không khí vốn nghiêm túc căng thẳng đã bị người này đánh tan, một tí xíu cũng không còn.

Tiêu Trần nhìn tư thế của Tiêu Mạn Ngữ, gật đầu hài lòng.

“Xoay người.” Tiêu Trần ra lệnh cho Tiêu Mạn Ngữ.

Rõ ràng là Tiêu Mạn Ngữ đã bị lời nói của Tiêu Trần làm cho ngây người, lúc thì đứng thẳng lúc thì xoay người là sao?

Nhìn thấy Tiêu Mạn Ngữ sững sờ, Tiêu Trần trừng mắt, một luồng sát khí ngột ngạt xông ra khỏi cơ thể hắn.

Tiêu Mạn Ngữ sợ đến mức phát run, vừa lau nước mắt vừa xoay người.

Sau khi đợi Tiêu Mạn Ngữ hoàn thành một vòng, trong đại sảnh vang lên một tiếng tát lớn.

Tiêu Trần đánh vào mông Tiêu Mạn Ngữ một cái, nói: “Tuổi còn trẻ mà lề mà lề mề vậy hả.”

Tiêu Mạn Ngữ cảm thấy mông đau rát, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn thật sự rất điềm đạm đáng yêu.

Tiêu Trần làm như không thấy, nói với ông cụ "Lão đầu, ông nhìn con nhóc này xem, mông nhỏ, eo nhỏ đến mặt cũng nhỏ xíu.”

Tiêu Trần vừa nói vừa chọt vào eo Tiêu Mạn Ngữ, sau đó còn nhéo mặt cô.

"Một con nhóc xinh đẹp như vậy, nếu không phải còn có tôi, thì đã bị nhà họ Mặc... Thằng Mặc gì đó hủy hoại rồi. Lương tâm nhà họ Mặc các người không đau à?"

Tiêu Trần không thể nhớ tên của gã thanh niên trẻ đã bị mình làm thành đồ ăn

Tiêu Trần nhìn ông lão, nhướng mày.

Ông cụ nhìn Tiêu Mạn Ngữ. Cô thực sự rất đẹp, bây giờ vẫn còn nhỏ, đến khi trưởng thành rồi, Tiêu Mạn Ngữ có thể thực sự là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Có lẽ ông cụ đã đoán được nguyên nhân, nhìn Tiêu Mạn Ngữ đang lau nước mắt, ông cúi đầu thật thấp.

"Cháu gái, ông thay mặt nhà họ Mặc xin lỗi cháu nhé. Nhà họ Mặc sẵn lòng bồi thường cho cháu. Chỉ cần cháu mở miệng, nhà họ Mặc cho dù có tán gia bại sản cũng sẽ đồng ý với cháu.”

Tất nhiên là Tiêu Mạn Ngữ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đã cùng Lưu Mẫn và Vương Lâm đến quán trà, sau khi uống vài ngụm nước thì lập tức mê man chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì đã đến đây rồi.

Nhìn Tiêu Mạn Ngữ mơ hồ bối rối, Tiêu Trần vỗ trán: “Đần muốn chết, về sau làm sao mà lăn lộn hả?"

Tiêu Trần thở dài một hơi, kể lại đại khái câu chuyện và diễn biến cho Tiêu Mạn Ngữ biết.

Tiêu Mạn Ngữ nghe xong, chỉ thấy trái tim nhỏ của mình đập bình bịch. Cô mới ngủ một giấc thôi mà, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ.

Tiêu Trần lười nói tiếp, nói với ông cụ: "Thôi bỏ đi, tôi cũng lười nói nhiều, để cặp vợ chồng kia biến mất trên đời, chuyện này coi như kết thúc, bổn Đế không cần các người bồi thường.”

Lão nhân sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt Mặc Long đang trắng bệch, yên lặng một lát mới cắn răng, miễn cưỡng nói: "Tiền bối, cậu xem Mặc Ly đã bị báo ứng mà chết rồi, cha mẹ nó vô tội, tiền bối có thể tha cho chúng nó một mạng hay không? Nhà họ Mặc sẵn sàng đưa một nửa tài sản để bồi thường cho cô gái này."

Tiêu Trần ngoáy lỗ tai ra, kinh ngạc nói: "Ban nãy ông nói gì cơ, tôi nghe không rõ.”

Sắc mặt của ông cụ trở nên cực kỳ khó coi, ý tứ trong lời nói của Tiêu Trần rất rõ ràng: “Cho nói lại lần nữa."

Lão nhân do dự hồi lâu, nhìn về phía Mặc Long sau lưng, cuối cùng thở dài một hơi, chỉ chớp mắt mà tinh thần giống như đã bị rút sạch.

"Phịch."

Ông lão đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần: “Tiền bối, tôi cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ buông tha cho vợ chồng nó. Nhà họ Mặc nguyện ý đánh đổi tất cả."

Có lẽ chính sự quỳ gối của ông lão đã kích thích mọi người trong nhà họ Mặc, đám người nhà họ Mặc đã lâu không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng nói.

"Gia chủ không được, ngài làm như vậy xương sống nhà họ Mặc sẽ gãy mất!"

"Cũng lắm thì liều mạng với hắn. Nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, tổ tiên sẽ báo thù cho chúng ta."

"Con nhóc kia không phải vẫn bình yên vô sự à..."

Có lẽ là câu ‘Con nhóc không phải vẫn bình yên vô sự à’ đã chọc giận Tiêu Trần, làm hắn đột nhiên nổi giận.

Thân thể Tiêu Trần chợt biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện đã đứng bên cạnh một thanh niên trẻ.

Người thanh niên nhìn thấy Tiêu Trần đứng ngay cạnh, mặt không biểu cảm thì lắp bắp nói: “Anh…Anh đừng có xằng bậy…”

Tiêu Trần hơi nhấc mí mắt lên, cũng không nói một lời nào.

Tay hắn thình lĩnh vỗ lên mặt người thanh niên kia, tiếp theo Tiêu Trần bắt đầu đi tới chỗ bức tường.

 

0.32694 sec| 2404.992 kb