Choáng váng trước cái tát của lão nhân, rốt cuộc thì khuôn mặt gầy gò của Mặc Long cũng lộ ra vẻ tức giận.
"Ba..."
“Câm miệng, mày muốn cả nhà họ Mặc biến mất trong một đêm sao?” Ông lão cụ hét dữ dội, gần như khiến cho cả biệt thư lắc lư mấy lần.
Tiêu Trần nhìn về phía ông cụ, trêu chọc: "Lão đầu, nhìn ông cũng hơi ngốc, làm sao mà dạy được đám thiểu năng này thế?"
Ông lão cúi đầu thật sâu, biết nguyên nhân sự việc này có thể là ở trên người Mặc Ly.
Tiêu Trần búng tay, một quả bóng đen lớn bay vào từ cửa chính đại sảnh.
Tiêu Trần nhìn thi thể Mặc Tiêu Tiêu nằm trên mặt đất, lạnh lùng cười, nói: "Hôm nay, bổn Đế vốn chỉ muốn đãi các người một bữa tiệc thịt người, đợi đến khi nào ăn no rồi uống đủ rồi thì sẽ đưa cả nhà các người lên đường. Nhưng ông lại có cô cháu gái rất tốt, tuy Mặc Tiêu Tiêu đã đổi mạng của mình lấy mạng chó của các người, nhưng bổn Đế cũng khó mà có thể đồng ý với cô ta. "
Tiêu Trần nói xong, dùng ngón tay gõ vào quả cầu đen, bên trên nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn.
"Mặc dù không cần cả nhà các ngươi bồi táng, nhưng có một số người chạy không thoát đâu. Dù sao thì xà trên không thẳng, xà dưới cong queo, để bà ta tự nói đi."
Ông lão liếc xéo Mặc Long, trong mắt đầy lửa giận.
Cách đây rất lâu, đã có người nói với ông rằng Mặc Ly làm việc bất chính, nhưng khi ông cụ điều tra ra, hai vợ chồng con cả lại bao che cho Mặc Ly, luôn nói thanh niên ham vui, chơi một chút cũng không thành vấn đề.
Ông cụ cũng không truy xét đến cùng, cho rằng Mặc Ly chẳng qua chỉ là tình tình trẻ con xốc nổi, làm ra mấy chuyện người khác không quen mắt mà thôi. Bây giờ xem ra sự việc nghiêm trọng hơn ông nghĩ rất nhiều
"Răng rắc, răng rắc."
Theo cú đánh của Tiêu Trần, trên quả cầu đen càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt, cuối cùng những vết nứt này vỡ nát, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Một cô gái tóc ngắn cuộn tròn với nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, hô hấp của cô gái đều đều và trông thật an tường, như thể vừa mới ngủ.
Tiêu Trần nghiến răng, lau nước bọt trên khóe miệng của cô gái.
"Lớn vậy rồi mà ngủ còn chảy nước miếng."
Tiêu Trần búng ngón tay lên trán Tiêu Mạn Ngữ, nhưng có lẽ là do khống chế lực đạo không tốt, làm trán cô sưng lên một cục.
Tiêu Mạn Ngữ bị cơn đau trên trán đánh thức khỏi giấc mộc, cô đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt là khoé miệng đang cười nhưng không cười của Tiêu Trần.
Không để ý đến cái trán đang đau nhức, Tiêu Mạn Ngữ nhảy lên, ôm lấy cổ hắn.
“Anh hai, anh hai, có thật là anh không ạ?” Tiêu Mạn Ngữ nói nhỏ vào tai Tiêu Trần.
Đáng lẽ ra đây phải là một cảnh tượng anh em gặp nhau đầy ấm áp, nhưng Tiêu Trần lại cau mày.
Tiêu Trần vốn cho rằng gặp lại gia đình sau một vạn năm, tâm trạng của mình dù thế nào đi nữa chắc là cũng phải có một tí kích động mới đúng.
Thế nhưng lúc này tâm trạng của hắn lại không hề xao động, thậm chí còn có chút khó chịu.
Cô độc trên Đại Đạo, xem ra là do một thân một mình đã quá lâu, không mấy thích ứng với cuộc sống có người nhà bên cạnh.
Tiêu Trần kéo Tiêu Mạn Ngữ đang đu bám trên người mình như bạch tuộc xuống.
“Này, này, có người ở đây đấy, không xấu hổ à?” Tiêu Trần thử dùng sức lực mấy lần, nhưng sợ làm Tiêu Mạn Ngữ bị thương, cho nên thử mấy lần vẫn không thành công.
Sau khi nghe những lời của Tiêu Trần, Tiêu Mạn Ngữ mới miễn cưỡng thả tay ra.
Tiêu Mạn Ngữ quay lại, thấy rất nhiều người trong hội trường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Chào ông ạ.” Tiêu Mạn Ngữ lễ phép chào hỏi ông lão trước mặt.
“A!” Tiêu Mạn Ngữ vô tình nhìn thấy thi thể của Mặc Hổ và Mặc Tiêu Tiêu trên mặt đất, đột nhiên hét lên, trốn ra sau lưng Tiêu Trần.
“Đó là… Chị Tiêu Tiêu ạ?” Tiêu Mạn Ngữ run rẩy hỏi.
Tiêu Trần cau mày, lá gan của đứa nhỏ này vẫn bé đến mức đáng thương.
“Đứng ra đằng trước.” Tiêu Trần tức giận kéo Tiêu Mạn Ngữ đang trốn sau lưng mình ra.
Tiêu Mạn Ngữ vốn còn muốn chống cự một tí, nhưng lần này đã bị Tiêu Trần thô bạo kéo về phía trước.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mạn Ngữ trắng bệch, nhìn xác chết trên mặt, nước mắt không ngừng lăn dài từ trong hốc mắt.
“Anh ơi, anh ơi, em sợ lắm.” Tiêu Mạn Ngữ sợ tới mức khóc thành tiếng.
Nhìn thấy Tiêu Mạn Ngữ cúi đầu sờ soạng góc áo run rẩy, Tiêu Trần cũng không giận nổi nữa.
“Gan nhỏ tí thế sau này lăn lộn kiểu gì, anh cũng đâu thể chăm sóc em cả đời được.” Nghĩ đến đây, Tiêu Trần nhướng mắt.
“Nào nào, đứng thẳng lên coi.” Tiêu Trần đánh rớt bàn tay đang vò góc áo của Tiêu Mạn Ngữ.
Tiêu Mạn Ngữ ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, trong ấn tượng của cô, anh trai luôn là một người hiền lành dịu dàng, chưa bao giờ lớn tiếng với cô, sao bây giờ lại phải để cô đối mặt với hai cái xác như vậy chứ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo