Nhưng vì hư ảnh đã gây ảnh hưởng đến sự lưu thông của khí tức trong cơ thể, lúc này ông cụ đã không còn là chủ nhân của nhà họ Mặc, mà chỉ là một ông lão tội nghiệp mất cả con trai lẫn cháu gái.

Tiêu Trần phớt lờ ông cụ, chỉ lặng lẽ nhìn làn gió trong không khí.

Với cái chết đột ngột của Mặc Hổ, làn gió bình lặng bỗng trở nên cuồng bạo.

Làn gió vô hình vô ảnh đã thực sự bắt đầu ngưng tụ thành thực thể, dần dần thanh phong đã biến thành hắc phong.

Luồng hắc phong lưu chuyển bên thi thể Mặc Hổ, phát ra những tiếng thút thít, như khóc lóc như than thở khiến người ta đau buồn thống khổ.

Mặt mày Tiêu Trần hớn hở nhìn hắc phong, cười nói: "Oán khí đủ rồi, bảy ngày sau, gặp lại vào đêm hồi hồn."

Theo một cái vẫy tay của Tiêu Trần, tất cả dị tượng trong đại sảnh đều biến mất, chỉ còn lại hai thi thể trên mặt đất và người nhà họ Mặc đang run rẩy.

...

Người phụ nữ nhìn thấy rau thịt ngổn ngang trên mặt đất, đột nhiên gào khóc.

Các loại giác quan và ý thức của các người tu hành vô cùng mạnh mẽ, họ thậm chí còn có thể cảm nhận được một số mối liên hệ không thể giải thích được.

Ví dụ, bây giờ người phụ nữ nhìn đống thịt vương vãi trên mặt đất, đột nhiên có một nỗi đau buồn không thể giải thích được dâng lên trong lòng bà ta.

Tiêu Trần thực sự biết loại cảm ứng huyền bí này. Hiện tại, người phụ nữ hẳn là đang bị kích thích bởi cảm ứng huyết mạch mỏng manh.

Cái gọi là máu mủ tình thâm, một giọt máu đào hơn nước lã, bản thân người phụ nữ có thực lực khá mạnh, vừa rồi dưới sự ép buộc của Tiêu Trần đã ăn vào không ít thịt, cho nên có cảm giác như vậy cũng không có gì lạ.

Tiếng khóc gào khóc của người phụ nữ vang lên cực lớn trong đại sảnh, ai cũng cảm nhận được nỗi xót xa bi thương từ tận đáy lòng.

Ông lão vừa mất đi cháu gái và con trai, trong lòng vốn đã rất bi thương, phẫn nộ nay lại thấy con dâu cả khiến người ta khó chịu nhất gào khóc, ông lão gần như rống lên: "Khóc, chỉ biết khóc, người chết cũng đâu phải con cái của mày đâu, mày khóc cái gì hả?”

Người phụ nữ bị tiếng quát của ông lão làm cho giật mình, bị dọa tới mức toàn thân run lên vì sợ hãi.

Sau đó, bà ta nhìn những miếng thịt lăn lóc trên mặt đất, đột nhiên bắt đầu điên cuồng nhặt chúng lên, vừa nhặt vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng.

Người đàn ông gầy gò tên Mặc Long nhìn những miếng thịt trên mặt đất, cơ thể lung lay mấy lần, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, đôi môi nứt nẻ mấp máy, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Người phụ nữ dùng hai tay nâng niu chỗ thịt, nhìn ông lão đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, đôi môi run run nói ra hai chữ: "Mặc Ly."

Ông lão suýt ngất khi nhìn nắm thịt trên tay bà ta, cố gắng chống người dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.

Tiêu Trần không vội, hắn dời một cái ghế, ngồi giữa đại sảnh.

Sắc mặt ông cụ không ngừng thay đổi,

Cuối cùng thở hắt ra một hơi thật dài, chớp mắt như đã già đi cả chục tuổi. Là gia chủ nhà họ Mặc, ông còn phải cân nhắc quá nhiều chuyện.

Ông lão lảo đảo đi về phía Tiêu Trần, hư ảnh bên cạnh vừa định hạ thủ, Tiêu Trần đã vẫy tay, nó lập tức biến mất giữa đại sảnh.

Tiêu Trần không ngăn cản ông cụ đi về phía mình. Ông lão đi tới trước mặt Tiêu Trần, cúi người, nói với giọng điệu hết sức cung kính: "Không biết nhà họ Mặc đã đắc tội gì với tiền bối, khiến tiền bối tức giận như vậy?"

Tiêu Trần còn chưa kịp nói chuyện thì đã có tiếng gào khóc vang lên.

"Lão già chết tiệt kia, ông nhìn đi thằng súc sinh này không chỉ giết chết đứa con trai thứ hai mà ông yêu thích nhất, mà nó còn giết cả cháu gái của ông đấy. Thế mà bây giờ ông lại khom lưng cúi đầu, đàn ông nhà họ Mặc các người đều là lũ không có trứng hèn nhát à?"

Nhìn thấy hành động của ông cụ, người phụ nữ đột nhiên rống lên, như một kẻ điên mất trí.

"Bốp."

Trong đại sảnh vang lên tiếng bạt tai, Mặc Long giơ tay lên, thân thể lung lay, nhìn chằm chằm vào vợ mình.

Người phụ nữ che mặt, trợn to hai mắt nhìn Mặc Long, giống như không thể tin nổi.

“Mặc Long, tên khốn hèn nhát vô dụng này. Chuyện của con trai mày không giải quyết được lại còn đánh tao, tao liều mạng với mày. Nhà họ Mặc chúng mày đúng là không có nổi một thằng đàn ông.” Người phụ nữ lao về phía Mặc Long như một con chó điên.

Mặc Long đứng im tại chỗ, không cãi cung không đánh lại, để mặc móng tay bà ta ca cô gái cào lên mặt mình.

Tiêu Trần ngoáy ngoáy lỗ tai cau mày khó chịu, ông lão già nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên phi thân lên tát vào mặt người phụ nữ, khiến bà ta còn chưa kịp gào lên đã ngất xỉu tại chỗ.

Lúc này, ngoại trừ ông lão và Tiêu Trần, những người khác đều bị ma khí khống chế, cho nên bây giờ họ không khác gì người thường.

 

0.16947 sec| 2412.813 kb