Lúc này, Mặc Hổ nhìn Mặc Tiêu Tiêu như một kẻ ngốc, ánh mắt dần dần trở nên tan dã, đây là dấu hiệu của tinh thần suy sụp, sợ rằng sau chuyện này, cho dù Mặc Hổ không chết thì cũng trở thành một phế nhân.
"Xin cậu đó Tiểu Trần, hãy tha cho gia đình tôi một con đường sống, làm ơn đi, van xin cậu."
Mặc Tiêu Tiêu không ngừng lặp lại những từ này.
Nhìn mấy người đang tấn công mình, Tiêu Trần gật đầu với Mặc Tiêu Tiêu với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Sau đó một vài bóng dáng hư ảo tách ra từ Tiêu Trần đã ngừng tấn công những người nhà họ Mặc đang tấn công hắn.
Người nhà họ Mặc kinh hãi nhìn những hư ảnh xuất hiện bên cạnh.
Hư ảnh thực hiện một chuyển động đều nhịp, một tay của nó nhẹ nhàng đặt lên vai bọn họ.
Sau đó, một luồng khí tức âm tà xông vào cơ thể họ, tất cả mọi người đều sợ hãi đan xen, bởi vì dưới sự ảnh hưởng của luồng khí âm tà này, khí tức trong cơ thể của bọn họ bậy mà lại ngừng vận chuyển.
Bây giờ, có lẽ bọn họ không mạnh hơn người thường bao nhiêu, nhìn Mặc Tiêu Tiêu vẫn đang quỳ lạy, cuối cùng họ cũng hiểu được Mặc Tiêu Tiêu đang cứu mình.
Tiêu Trần đi đến bên Mặc Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đỡ cô ấy dậy.
Nhìn Tiêu Trần, sức sống trong mắt Mặc Tiêu Tiêu dần tan biến.
Tiêu Trần cau mày, một luồng hắc khí từ trong tay tuôn ra. Hắn dùng luồng hắc khí này vẽ lên mặt Mặc Tiêu Tiêu một phù văn.
Sức sống trong cơ thể Mặc Tiêu Tiêu đã bị cắt đứt, không có thiên tài địa bảo nghịch thiên thì không thể cứu chữa được, chuyện mà Tiêu Trần cần làm chính là thu thập ba hồn bảy phách của cô lại, ít nhất không để cô phải hồn phi phách tán, hoàn toàn tiêu tán trong thế giới này.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn Vương Đa Đa trên vai Tiêu Trần, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lúc này, tất cả giác quan và ý thức của Vương Đa Đa đều đã bị Tiêu Trần phong bế, nhóc tỳ ngây thơ đáng yêu này hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đang diễn ra.
Vương Đa Đa chỉ ngây ngơ ngác nhìn xa xăm mà không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc Tiêu Tiêu đẩy tay Tiêu Trần ra, nở nụ cười đau thương. Cô ấy dùng hết chút sức lực cuối cùng, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đã nhăn nhúm ố vàng.
Tờ giấy rất nhỏ, bề ngang chỉ bằng ba ngón tay, chiều dài cũng chỉ mười mấy cm, vết ố vàng chứng tỏ nó đã trải qua không ít năm tháng.
Ý thức của Mặc Tiêu Tiêu bắt đầu mơ hồ, cô đưa mảnh giấy cho Tiêu Trần.
"Giúp... tôi... trả lại cho, người... tên là Vương Nam Nhứ."
Tiêu Trần không nhận mảnh giấy đã ướt đẫm máu, mà chỉ nhìn Mặc Tiêu Tiêu với vẻ mặt vô cảm.
Cuối cùng, Mặc Tiêu Tiêu thậm chí không còn sức lực để cầm tờ giấy nữa, nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tiêu Trần nhìn tờ giấy trên mặt đất, trên đó chỉ có bốn chữ.
"Đừng hỏi ngày về."
...
Tiêu Trần nhíu chặt mày, bởi vì ba hồn bảy phách của Mặc Tiêu Tiêu đã bắt đầu tiêu tan, điều đó có nghĩa là cô không còn lưu luyến thế gian này nữa.
Khi Tiêu Trần gặp Mặc Tiêu Tiêu, cô là một người rất nhã nhặn, luôn mỉm cười, luôn nghĩ cho người khác.
Bây giờ cô ra đi không chút do dự, không chút lưu luyến. Mệt mỏi rồi ư? Tan nát cõi lòng rồi ư?
Lúc này, Tiêu Trần đột nhiên nở nụ cười, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hình thành một vòng xoáy màu đen, Mặc Hổ vốn đang suy sụp, lập tức bị Tiêu Trần hút đến trước mặt Mặc Tiêu Tiêu.
Tiêu Trần chụp lên đỉnh đầu Mặc Hổ, nhìn vào đôi mắt đã như tro tàn của Mặc Tiêu Tiêu.
Vào lúc này, một làn gió nhẹ bỗng dưng hình thành bên cạnh Mặc Tiêu Tiêu. Gió mát từ từ cuốn lên, tất cả những người đang có mặt ở đây đều cảm nhận được một trận mát lành, dưới tác động của cơn gió trong lành, cõi lòng bọn họ thế mà lại bình tĩnh lại.
Làn gió này giống như chính Mặc Tiêu Tiêu, yên tĩnh tự nhiên, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng, cơn gió nhẹ nhàng cuốn tờ giấy có nội dung ‘Đừng hỏi ngày về’ kia lên, rồi từ từ đậu xuống đầu vai Tiêu Trần
Tiêu Trần nhìn làn gió trong lành kia, khóe miệng mang theo ý cười trêu chọc nói: "Bà cô thì hay rồi, hai chân cùng đạp, hai mắt nhắm lại thì không thèm quản chuyện gì nữa à, không có cửa đâu."
Tiêu Trần nói xong, liền nhìn về phía Mặc Hổ đang bị mình bóp chặt đỉnh đầu nói: "Oán khí không đủ, thêm đầu người đến góp đi!”
Nói xong, đầu Mặc Hổ đột nhiên nổ tung, óc trắng cùng máu tươi bắn tung toé, nhuộm đỏ cả người Mặc Tiêu Tiêu.
Tất cả những người có mặt ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh. Mặc Hổ, một cao thủ Kim Cương Cảnh, còn là một trong những trụ cột của nhà họ Mặc, cứ như vậy mà biến mất rồi sao?
Không ai dám nói, ngay cả hơi thở cũng phải dùng hết sức kìm nén.
“Tiểu súc sinh, tao phải giết chết mày.” Ông lão nhìn thấy cháu gái và con trai mình chết thảm, hai mắt như muốn nứt ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo