Mặc Long đang ngồi bên cạnh người phụ nữ, vừa định ra tay thì đã bị Tiêu Trần ấn mặt vào đĩa thức ăn trên bàn.
Tiêu Trần nhàn nhạt liếc nhìn những người đang sững sờ, trợn mắt há mồm ở xung quanh mình.
Hắn lạnh lùng nói: "Không dạy dỗ được con là lỗi của người làm ba. Hôm nay nếm thử cái gọi là mùi vị cặn bã, giòn tan đúng không."
Ngay khi Tiêu Trần nói xong câu cặn bã có vị giòn tan, một ngọn đao gió dũng mãnh đã lao thẳng đến đầu của hắn
Mặc Hổ hét lớn một tiếng: “Đến nhà họ Mặc làm càn, gan chó cũng thật lớn!"
Tuy Mặc Hổ có mâu thuẫn với chị dâu nhưng dù sao họ cũng là một gia đình. Hành vi của Tiêu Trần tương đương với việc đè đầu cưỡi cổ nhà họ Mặc, Mặc Hổ tính tình táo bạo lập tức ra tay.
"Đừng!"
Mặc Tiêu Tiêu hoảng sợ hét lớn. Tuy Mặc Tiêu Tiêu không biết rõ về Tiêu Trần, nhưng hình dáng giống như một Ma Thần trên bầu trời thành phố Minh Hải ngày hôm đó, Mặc Tiêu Tiêu biết rằng đó căn bản không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được.
Mặc Tiêu Tiêu điên cuồng lao về phía trước, hy vọng có thể ngăn ba mình lại, hành động đó không phải vì Tiêu Trần, mà là vì Mặc Hổ.
Mặc Tiêu Tiêu bị kẹt giữa Tiêu Trần và Mặc Hổ, cộng thêm tình thế cấp bách không màng tới chuyện gì khác, Mặc Tiêu Tiêu đã đứng chặn trước mặt Mặc Hổ.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Mặc Tiêu Tiêu, cánh tay của Mặc Hổ đã không thể thu hồi lại.
"Bang!"
Sau tiếng va chạm vang lên, tuy Mặc Tiêu Tiêu đã thành công chặn lại nắm đấm của Mặc Hổ, nhưng cơ thể vẫn bay ra ngoài như diều bị đứt dây.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, không hiểu tại sao Mặc Tiêu Tiêu nguyện ý dùng cơ thể chặn nắm đấm của Mặc Hổ, bảo vệ cho thiếu niên kia.
"Đúng là lớn gan thật, mới mấy năm không gặp mà cả người nhà cũng không nhận luôn rồi, cùi chỏ đã duỗi tận ra bên ngoài rồi cơ đấy.” Một giọng nói châm chọc quái gở vang lên.
Lúc này, có lẽ tất cả mọi người ở đâu còn chưa nhận ra, đối với bọn họ mà nói, Tiêu Trần có nghĩa là gì.
"Tiêu Tiêu."
Mặc Hổ kêu lên đầy thê lương, ông ta không quan tâm đến Tiêu Trần, anh trai và chị dâu của mình nữa, vài bước đã nhảy đến bên cạnh Mặc Tiêu Tiêu.
Nhìn ngực của con gái đã bị lún xuống khoảng, Mặc Hổ đột nhiên bật khóc lớn.
Tuy Mặc Tiêu Tiêu sinh ra trong nhà họ Mặc, nhưng vì sức khỏe của cô ta không tốt, nên từ nhỏ đã không tiếp xúc với tu luyện.
Hiện giờ, Mặc Tiêu Tiêu dùng cơ thể người thường nhận lấy một đấm của Mặc Hổ, đừng nói đến người thường, ngay cả một con trâu cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Nước mắt của Mặc Hổ chảy xuống, đọng trên mặt Mặc Tiêu Tiêu, Mặc Tiêu Tiêu mờ mịt mở mắt ra.
“Tiêu Tiêu, con bị sao vậy Tiêu Tiêu, đừng làm ba ba sợ, đừng dọa ba ba.” Mặc Hổ run rẩy hét lên, năng lượng trong cơ thể như không cần mạng mà vận chuyển vào trong nội thể của Mặc Tiêu Tiêu, hy vọng có thể cứu sống con gái mình.
Nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết rõ, một người bình thường như Mặc Tiêu Tiêu, thương thế như vậy chỉ sợ là thần tiên cũng không cứu nổi.
Máu không ngừng tuôn ra từ miệng cô ta, đôi mắt cũng dần mất đi ánh sáng.
Tiêu Trần ở một bên quan sát, khi Mặc Tiêu Tiêu lao về phía Mặc Hổ, Tiêu Trần đã che mắt Vương Đa Đa bằng một luồng tử khí, để cô nhóc không phải nhìn thấy cảnh tượng bi thảm này.
“Anh Tiêu Trần, tại sao mắt em lại tối như vậy?” Giọng nói của Vương Đa Đa vang lên trong đầu Tiêu Trần.
“Trời sập rồi.” Tiêu Trần thờ ơ đáp.
Có lẽ chính giọng nói của Vương Đa Đa đã kích thích một người sắp chết như Mặc Tiêu Tiêu, cô ta đột nhiên hồi quang phản chiếu sống lại
Mặc Tiêu Tiêu đẩy Mặc Hổ ra, nhìn Tiêu Trần.
"Bịch."
Mặc Tiêu Tiêu quỳ trên mặt đất, đối diện với Tiêu Trần.
“Tiểu Trần, van xin cậu, tha cho người nhà tôi, van xin cậu.” Nói xong, Mặc Tiêu Tiêu dập đầu với Tiêu Trần, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng cô.
Tiêu Trần dứt khoát phong bế giác quan và ý thức của Vương Đa Đa lại, nheo mắt lại nhìn Mặc Tiêu Tiêu.
Lúc này, vài luồng gió sắc bén đập thẳng vào đầu Tiêu Trần, chính là ông cụ nhà họ Mặc, cùng một số cao thủ khác đã đồng loạt tấn công Tiêu Trần.
“Tên súc sinh, nộp mạng đây.” Lão già gầm lên một tiếng, râu tóc đều dựng ngược.
Đáng lẽ hôm nay sẽ là gia đình đoàn tụ hòa hòa hợp hợp, nhưng vì sự xuất hiện của Tiêu Trần mà nó lại biến thành tang sự. Việc này khiến cho ông lão lửa giận công tâm, không giết được Tiêu Trần thề không bỏ cuộc.
Mặc Tiêu Tiêu không còn đủ sức để ngăn cản gia đình mình tấn công Tiêu Trần, vì vậy cô ta chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Trán Mặc Tiêu Tiêu đã máu thịt lẫn lộn. Máu tươi chảy xuống đầy mặt khiến cô trông càng thê thảm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo