“Chú hai, chú đừng ngậm máu phun người. Nếu không có chứng cứ, đừng mở miệng nói lung tung.” Người phụ nữ hùng hổ gào lên.
Mặc Hổ nhếch miệng mấy lần, nhìn về phía ba mình.
Năm nay ông đã gần tám mươi, sức khỏe cũng không được như trước, nếu biết những chuyện Mặc Ly đã làm, có khi lại tức giận đến nguy hiểm tới tính mạng.
Mặc Hổ hừ lạnh một tiếng, tựa lưng vào ghế, không nói nữa.
Nhìn thấy Mặc Hổ thỏa hiệp, người phụ nữ cũng biết điều, có thể lăn lộn thoải mái trong một đại gia tộc thì bà ta cùng không phải là kẻ ngu.
Chuyện này mà bới móc ra thì chẳng ai chiếm được lợi ích gì.
Lúc này, một đám người làm đến bày bát đĩa ra bàn rồi bắt đầu mang lên thức ăn lên.
...
Tiêu Trần trộn lẫn trong đám người làm, dùng vẻ mặt ngơ ngác cạn lời mà nhìn Mặc Tiêu Tiêu và đứa con ngốc nghếch của cô ta. Mặc kệ đi đâu cũng có thể gặp hai mẹ con này, thật là kỳ lạ. Sao đi đâu cũng gặp phải hai mẹ con nhà này vậy, đúng là gặp quỷ sống mà.
Tiêu Trần nhe răng, bưng đĩa rau tới bàn Mặc Tiêu Tiêu đang ngồi.
Vừa mới đặt đĩa đồ ăn xuống, bé ngốc nhỏ đang ngồi trên đùi ông lão đã nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần thực sự muốn đi lên bịt mắt con nhỏ ngốc nghếch này lại.
“Anh Tiêu Trần.” Đứa nhỏ ngốc la lên.
Tiếng kêu này kinh động đến Mặc Tiêu Tiêu đang cúi đầu. Cô ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Trần, sao cậu lại ở đây?"
Tiêu Trần trợn tròn mắt: "Thưa phu nhân, phu nhân nhìn nhầm người rồi. Tôi không phải là Tiêu Trần, tôi là em trai của anh ấy, tên là Tiêu Đại Đầu."
Vẻ mặt Mặc Tiêu Tiêu đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Trần, tuy trên đời này có không ít người giống nhau, nhưng giống đến mức này thì cực ít.
Hơn nữa Tiêu Trần làm gì có em trai, không phải hắn chỉ có một người em gái thôi à?
Nói xong Tiêu Trần sải bước rời đi, ai biết đứa nhỏ ngốc trên người ông cụ lại bất ngờ nhảy xuống đất, túm lấy cánh tay hắn.
Tiêu Trần nâng cánh tay của mình lên, đứa nhỏ ngốc này lại đung đưa trên cánh tay Tiêu Trần như một món trang sức.
"Anh chính là anh trai Tiêu Trần, Đa Đa không nhận lầm đâu mà."
Tiêu Trần có ý nghĩ muốn đánh chết con nhóc này luôn cho rồi, hắn đã phí bao nhiêu tâm tư suy nghĩ mới nấu được một bữa tiệc thịt người như này, chẳng lẽ cứ lại cứ vậy mà công toi à.
Trong lòng Tiêu Trần thầm quyết định về sau nếu còn làm mấy chuyện xấu xa, cư trực tiếp đến cửa làm thịt người cho rồi, bày vẽ này kia là làm không xong đâu.
Tiêu Trần nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Vương Đa Đa nói: "Anh tên Tiêu Đại Đầu, đừng có chọc vào anh! Anh xấu tính lắm luôn đấy."
Ai biết Vương Đa Đa hoàn toàn không để ý đến những lời đe dọa của Tiêu Trần, dùng sức lôi kéo hắn nói: "Anh Tiêu Trần, cùng nhau ăn cơm đi!"
Tiêu Trần tuyệt vọng nhìn Mặc Tiêu Tiêu, đột nhiên trong lòng chợt nảy ra một ý.
Sau đó giọng nói của Tiêu Trần vang lên trong lòng Mặc Tiêu Tiêu: “Bà cô, mau đưa con bé ngốc này đi đi. Hơn nữa, nếu đồ ăn trên bàn có thể không ăn thì tốt nhất là đừng ăn."
Mặc Tiêu Tiêu giật mình, nhìn về phía Tiêu Trần, Tiêu Trần nhẹ gật đầu.
Mặc Tiêu Tiêu đã nhìn thấy bản thể thật của Tiêu Trần, biết rằng hắn không phải người vô hại như vẻ bên ngoài, bây giờ lại xuất hiện ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Mặc Tiêu Tiêu cảm thấy lo lắng, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Trần, ôm lấy Vương Đa Đa.
Ai ngờ Vương Đa Đa nhất quyết muốn kéo Tiêu Trần đi ăn cơm, nhất quyết không chịu buông ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.
"Anh Tiêu Trần, anh không thích Đa Đa nữa ạ?"
Tiêu Trần thực sự bó tay toàn tập. Bây giờ hắn đã phát hiện ra trên thế giới này, có những thứ còn khiến người ta đau đầu hơn cả mấy những sinh vật hư không.
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh cũng nhỏ giọng thì thầm: "Đúng là thượng bất chính, hạ tất loạn. Còn nhỏ như vậy mà đã biết quấn lấy đàn ông rồi, lớn lên chỉ sợ lại giống mẹ nó chạy ra ngoài thông đồng với đàn ông, làm xấu mặt gia đình.”
Tuy bà ta nói cực kỳ nhỏ giọng, nhưng vẫn bị Tiêu Trần chú ý đến.
Tiêu Trần vỗ trán nói: "Về sau còn làm mấy chuyện ngu ngốc này, bổn Đế liền chết con mẹ nó không yên."
Tiêu Trần vừa chửi thề, vừa bế Vương Đa Đa đặt lên vai mình. Vương Đa Đa cười đến sắp toét cả miệng luôn rồi.
Bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên biến mất tại chỗ. Đợi đến lúc xuất hiện lại, hắn đã ở bên cạnh người phụ nữ kia.
Tiêu Trần vươn tay túm tóc người phụ nữ, bà ta đau đớn đến há miệng kêu thành tiếng.
Tận dụng cơ hội này, Tiêu Trần vớ lấy một món ăn trên bàn, đổ thẳng vào miệng người phụ nữ.
Một luồn hắc khí biến thành bàn tay đen thui, bất ngờ xuất hiện dưới cằm người phụ nữ. Bàn tay đen này cưỡng ép hàm trên và dưới của bà ta cùng chuyển động.
Người phụ nữ bị ép nhai nát mấy miếng thịt trong miệng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo