Ông cụ nhìn người hai bàn, trong lòng vẫn rất vui vẻ, đến khi qua sát hết một lượt, mới nhíu mày hỏi:

"Mặc Ly đâu rồi?"

Một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi ngồi cùng bàn với ông lão, âm dương quái khí nói: "Tiểu Ly ngày nào cũng bận rộn lắm, làm gì có thời gian ăn cơm ạ! Hơn nữa, cũng không phải đại sự gì, cũng đâu cần đông đủ hết tất cả mọi người.”

Nói chuyện chính là cô con dâu cả, xuất thân tốt, đầu óc cũng rất tốt.

"Rầm!"

Ông lão đập bàn giận dữ nói: "Lão tử còn chưa chết, cái nhà này còn chưa đến lượt chúng mày lên tiếng đâu."

Người phụ nữ liếc mắt, có chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì.

Bà ta lấy điện thoại di động ra gọi, kết quả là gọi mấy lần mà đầu bên kia vẫn tắt máy.

Người phụ nữ bất lực giơ điện thoại lên, khóe miệng lại nở một nụ cười nói: "Nó tắt máy rồi ạ."

Sắc mặt ông cụ âm trầm nhìn Mặc Long. Mặc Long là người đàn ông trung niên gầy gò đeo một cặp kính, nhìn có vẻ khá ôn hòa nhã nhặn. So với thân thể rắn chắc của Mặc Hổ, Mặc Báo thì đúng là có hơi gầy yếu.

Mặc Long đẩy kính nói: "Gần đây tiểu Ly bận rộn ở Tân Thành nên chắc là đã đã quên thông báo buổi sáng."

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.

Lúc này, mẹ của Mặc Ly nhìn Mặc Tiêu Tiêu, chớp mắt vài lần trước khi tháo một chiếc vòng ngọc phỉ thuý ra khỏi tay.

Bà ta nắm lấy tay Mặc Tiêu Tiêu một cách trìu mến rồi nói: "Tiêu Tiêu, mấy năm rồi không gặp, con gái đã lớn thế này rồi. Đây là quà gặp mặt của bác gái, cháu đừng chê nhé."

Mặc Tiêu Tiêu vùng vẫy vài lần, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của cô gái.

Mặc Tiêu Tiêu thật sự có chút lo lắng: "Bác gái, không cần đâu."

Mặc Tiêu Tiêu từ chối mấy lần nhưng vẫn không tránh được bàn tay như gọng kìm của người phụ nữ.

Cô ta có chút khó khăn nói: “Bác cả, không cần đâu ạ.”

Người phụ nữ cười gượng mấy tiếng: “Cần chứ, mấy năm nay ở ngoài chịu khổ không ít rồi đúng không, đứa nhỏ còn không có ba, dựa vào mình cháu thì sao mà được chứ?”

"Bang."

Mặc Hổ nặng nề vỗ bàn, tức giận nói: "Chị dâu, chị nói như vậy là có ý gì? Thế nào gọi là đứa nhỏ không có ba? Không có ba thì nó nứt từ trong khe đá ra hay sao?”

Mặc Hổ nổi tiếng trong ba anh em nhà họ Mặc vì tính khí nóng như lửa, người phụ nữ này dùng giọng điệu quái gở để nói chuyện, lại còn nhắm vào con gái ruột của mình.

Tuy việc Mặc Tiêu Tiêu bỏ nhà đi là do một tay Mặc Hổ gây nên, nhưng ngoài chuyện này ra, Mặc Hổ vẫn luôn xem Mặc Tiêu Tiêu như là bảo bối, cầm trên tay thì sợ bay, ngậm trong miệng thì sợ tan chảy.

Chỉ vì chuyện Mặc Tiêu Tiêu trốn nhà đi mà tóc của Mặc Hổ đã rụng từng mảng lớn, bây giờ mới vào tuổi trung niên mà đỉnh đầu đã sắp hói đến nơi.

Người phụ nữ giễu cợt: "Ý gì chứ, tôi thì có thể có ý gì đâu, để cho người khác xem trò cười à."

Nghe được những lời này, Mặc Tiêu Tiêu cúi đầu thật thấp.

Lúc trước chuyện Mặc Tiêu Tiêu đào hôn đã dẫn đến phong ba không nhỏ trong mấy gia tộc hàng đầu này.

Nhà họ Ngô mà bọn họ định liên hôn cũng là một đại gia tộc, kết quả Mặc Tiêu Tiêu đào hôn, trở thành đề tài bàn tán sau bữa tối uống trà của người khác. Những người như họ không thiếu tiền bạc hay quyền lực, thứ bọn họ cần chính là mặt mũi, bị Mặc Tiêu Tiêu làm loạn một trần, cả gia tộc trở đã sớm thành trò cười của người ta từ lâu rồi.

"Hừ!"

Mặc Hổ hừ lạnh một tiếng: "Chị bớt ở đây giở giọng quái gở đi, chị cho rằng con trai mình là thứ gì tốt đẹp lắm à? Nó đã làm ra những chuyện gì, chẳng lẽ bản thân chị không biết à.”

“Mặc Hổ, anh nói rõ ràng cho tôi, Mặc Ly đã gây ra chuyện gì hả?” Lời nói của Mặc Hổ đã làm cho ông cụ già chú ý.

Nề nếp gia phong của nhà họ Mặc xưa nay luôn rất tốt, niềm tự hào lớn nhất đời này của ông cụ là dạy được ba người con trai.

Con trai cả là người chính chắn có năng lực, đứa thứ hai tuy nóng nảy, đầu óc không cởi mở nhưng làm người ngay thẳng, chính trực. Con trai út lại là người lương thiện, xưa nay chưa từng ỷ thế hiếp người.

Người phụ nữ giật mình khi nghe lão nhân hỏi, chuyện khác thì dễ nói, nhưng chuyện làm nhục gia phong như vậy mà để ông cụ biết được, chỉ sợ một nhà họ đều không chịu nổi.

Đối với những việc làm bẩn thỉu mà con trai Mặc Ly của mình đã làm, người làm mẹ như bà ta có gì mà không biết.

Bà ta đã từng rất nhiều lần cãi nhau với Mặc Long về chuyện này, Mặc Long trách bà ta đã quá nuông chiều con trai.

Còn bà ta thì nghĩ rằng con trai mình chơi mấy đứa con gái kia thì đã sao, con trai chính là nhân trung long phượng.

Hơn nữa, chỉ là đám dân đen quê mùa mà thôi, con bà ta vừa mắt là phúc phần của bọn họ, nói không chừng có lẽ chính những con điếm vô liêm sỉ kia đã quyến rũ con trai bà ta trước.

 

0.13746 sec| 2408.172 kb