Nhà họ Mặc hôm nay sôi động hẳn lên, bởi vì người con trai thứ của gia chủ họ Mặc cuối cùng cũng tìm được cô con gái không muốn kết hôn mà bỏ nhà đi.
Ông cụ Mặc là người biết đúng sai, lúc đó ông cũng đã bất bình với hôn sự mà đứa con thứ hai sắp xếp cho con gái nó.
Hôm nay đã tìm được cháu gái về, nhất định phải ăn mừng.
Ông cụ quyết định sau này sẽ để Mặc Tiêu Tiêu sống ở bên cạnh mình, để không phải chịu khinh bỉ khi ở chỗ thằng hai nữa.
Trong sân sau yên tĩnh.
Ông cụ sờ sờ đầu cô bé con ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, hỏi thiếu phụ ngồi kế bên: “Tiêu Tiêu, chuyện trước đây là đám người lão nhị đã làm sai. Ông cũng đã dạy dỗ bọn chúng rồi, lần này trở về rồi thì đừng đi nữa, sau này con cứ sống cùng với ông nội."
Cô bé con tò mò kéo bộ râu trắng như tuyết của ông lão, dùng giọng nói còn vương mùi sữa hỏi: "Mẹ nói người là ông cố của Đa Đa, ông cố là gì thế ạ? Đa Đa chưa từng nghe nói qua đâu."
Nếu như Tiêu Trần ở đây, nhất định có thể nhận ra hai người này chính là hàng xóm Mặc Tiêu Tiêu và cô con gái nhỏ ngốc nghếch Vương Đa Đa.
Ông lão cười ha ha nói: "Ông cố là ông của ba cháu."
Đứa nhỏ dùng ngốc nghếch đến đáng yêu nhìn Mặc Tiêu Tiêu vẻ mặt đáng yêu nói: "Nhưng bọn họ đều bảo Đa Đa không có ba mà."
Nghe vậy, ông lão đau lòng ôm lấy bé, hỏi: "Tiêu Tiêu, những năm này ông nội không biết con đã sống như thế nào. Ông vốn không muốn quan tâm đến những chuyện của đám hậu bối, chỉ cần không quá đáng quá là được.”
Ông lão dừng lại một lúc rồi nói: "Nhưng ông vẫn muốn hỏi xem ba của đứa nhỏ đâu?"
Mặc Tiêu Tiêu cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, cuối cùng lắc đầu nói: "Con cũng không biết, mấy năm trước anh ta để lại một khoản tiền, nói sẽ sớm quay lại, nhưng... "
Mặc Tiêu Tiêu rơm rớm nước mắt, không nói tiếp nữa.
Ông lão thở dài nói: "Từ xưa đến nay, nữ tử đa tình, bạc tình lang."
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến vào, bước đi ổn định hừng hực khí thế, khuôn mặt của người đàn ông này có phần giống với Mặc Tiêu Tiêu.
Mặc Tiêu Tiêu hơi bối rối khi nhìn thấy ông ta, cúi đầu vặn xoắn góc áo của mình.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Mặc Tiêu Tiêu, hừ lạnh một tiếng, nói với ông lão: "Ba, đến giờ ăn cơm rồi."
Ông lão nhìn về phía đứa con trai thứ hai, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc Hổ, mày bớt ra vẻ đi.”
"Hồi đó Tiêu Tiêu bỏ nhà đi, mày cả ngày khóc lóc hô hào phải đi tìm người, tóc tai rụng từng trùm từng trùm. Giờ đã tìm được người về rồi, mày còn ở đây giả vờ giả vịt cái gì!"
Mặc Hổ có chút ngượng ngùng, cười cười nói: "Ba nói gì vậy. Lúc đầu, sắp xếp hôn sự cũng là vì muốn tốt cho nó, thiếu gia nhà họ Ngô tính tình tốt, gia cảnh tốt, ai biết con ranh này sống chết cũng không chịu chứ.”
"Hừ! Bây giờ đã là thời đại nào rồi, cái đầu ngoan cố của mày vẫn là như vậy." Ông cụ tức giận đến nghiến răng ken két.
Đứa con trai thứ hai này của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại là một tên đầu gỗ tư tưởng phong kiến, suốt ngày cổ hủ cứng ngắc như người ở thế kỷ trước.
Mặc Hổ nói có chút không phục nói: "Con cứng đầu ngoan cố? Ba xem Tiêu Tiêu ở bên ngoài sống có tốt không? Ngay cả chồng nó cũng có thấy đâu.”
Ông lão lại thở dài, xua tay nói: "Được rồi, Tiêu Tiêu trở về rồi, chuyện cũ bỏ qua không nhắc nữa, gia đình hòa thuận vạn sự hưng.”
Ông lão đứng dậy, ôm Vương Đa Đa bước ra cửa.
Mặc Hổ nhìn đứa nhỏ kia, xoa xoa hai tay, ngượng ngùng nói: "Ba, hay để con ôm đứa nhỏ cho.”
“Cút đi!” Ông lão đá một cước vào mông Mặc Hổ.
Mặc Hổ nhìn Mặc Tiêu Tiêu, ho khan một tiếng, sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngây ra đó làm gì, đi ăn cơm thôi."
Nói xong cũng bước ra khỏi ngưỡng cửa, Mặc Hổ vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Tiên sư nó, để tao bắt được thằng khốn nạn nào đã lừa con gái tao. Ông phải băm nó ra cho chó ăn."
...
Hôm nay nhà họ Mặc rất náo nhiệt.
Trên bàn đã đông đủ, nhà họ Mặc người đông làm ăn lớn, thường ngày ai cũng bận rộn, cả năm không tụ họp được mấy lần, hơn nữa trong lòng ông cụ luôn có vướng mắc, mấy năm nay Mặc Tiêu Tiêu không có ở đây, điều này luôn làm ông cụ cảm thấy gia đình không đông đủ nguyên vẹn.
Lần này Mặc Tiêu Tiêu về nhà, ăn bữa cơm đoàn tụ cũng việc mà ông cụ luôn bận tâm.
Ông cụ có ba người con trai. Con cả Mặc Long, con trai thứ hai là Mặc Hổ và con trai thứ ba là Mặc Báo, tuy tên nghe có vẻ hơi tùy ý, nhưng ba người con trai này đều rất có tiền đồ, xứng đáng với ý nghĩa của những từ đó.
Ba người con trai và ba cô con dâu ngồi cùng bàn với ông cụ. Lần này ông cụ kê thêm một chỗ bên cạnh, để Mặc Tiêu Tiêu ngồi, còn ông thì tự mình ôm Vương Đa Đa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo