Khi Mặc thiếu gia chống tay lên khung cửa, trên khóe miệng gã ta hiện lên ý cười thoải mái.

Lúc này, dường như gã ta đã nhìn thấy ngày hạ màn của tên bệnh thần kinh kia rồi.

Tiếp theo, Mặc thiếu gia cảm thấy chân phải nhẹ bẫng, bên tai vang lên một giọng nói.

"Thằng ngu này định đi đâu đấy, chỗ này không tốt à, có đầy đủ dụng cụ, xử lý cũng vô cùng tiện lợi."

Mặc thiếu gia rùng mình, nắm chặt lấy khung cửa, lớn tiếng gào khóc.

Tiêu Trần chậm rãi kéo đối phương đi về phía vị trí cũ.

Vừa đi vừa gõ ‘khúc An Hồn’ vào điện thoại di động của mình.

Hai tay Mạc Ly bấu chặt lấy sàn nhà, hy vọng tìm được chỗ có thể bám lại.

Cho dù thế nào cũng phải giãy giụa một chút, đúng không?

Trên mặt đất vẽ ra một vết máu dài, nhìn khung cửa càng ngày càng xa, Mặc thiếu gia tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tiêu Trần rất tận tâm đỡ Mặc thiếu gia dậy, để gã ta dựa vào tường, điều này sẽ khiến đối phương cảm thấy thoải mái hơn.

Tiêu Trần nhấn nút play trên điện thoại, âm thanh trong trẻo vui tai của âm nhạc tràn ngập không gian.

Tiêu Trần nhìn Mặc thiếu gia đầy mong đợi, hy vọng rằng gã ta có thể đắm mình trong bản nhạc tuyệt vời này.

Nhưng khi Mặc thiếu gia nghe thấy tiếng nhạc, toàn thân phát run, nước mắt nước mũi lại ào ào chảy ra.

"Ầy"

Tiêu Trần ồ lên một tiếng chán ghét, nhập tên một bài hát khác vào điện thoại của mình.

Đoạn dạo đầu vang lên, giọng nói như thuyết giảng của Tiêu Trần vang lên: "Đây là bài Tướng Quân của tao. Phong cách chủ đạo là tang thương, bài hát này chủ yếu thể hiện sự quan tâm và khao khát nhớ nhung vô bờ bến của một cô gái đối với người chồng đã đi lính nhiều năm. Loại tình yêu này, là sự cô đơn không nói lên lời, cùng với sự chờ mong dài đằng đẵng... "

“Má ơi, không thể bịa ra được nữa.” Tiêu Trần tắt nút play.

Sau đó Tiêu Trần tìm được mấy bài hát cũ kinh điển, một số bài hát nổi tiếng của nước ngoài, thậm chí có cả bài hát thiếu nhi, Thập Bát Mô cũng bật luôn không tha, nhưng Mặc đại thiếu gia trông vẫn không vui lắm.

Tiêu Trần tức giận dẫm điện thoại thành một cái bánh nướng: "Phục vụ thằng cháu trai này vất vả vãi chưởng."

Mặc thiếu gia sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tiêu Trần, hai giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt.

Tiêu Trần gãi đầu lẩm bẩm nói: "Phải làm thế nào mới khiến mày vui lên hả?"

Đột nhiên hai mắt Tiêu Trần sáng rực lên, từ trong túi móc ra một viên tử ngọc, nhìn Mặc thiếu gia có chút đau lòng, nói: "Vì mày mà bổn Đế đã dùng hết tim gan rồi đấy."

Tử ngọc trong tay Tiêu Trần hóa thành bụi mịn tản mát ra, sau đó quang cảnh chỗ này cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Người đàn ông sống dở chết dở trên mặt đất trở thành Tiêu Trần, mà Mặc thiếu gia lúc này lại như người thắng cuộc, tay cầm dao, vẻ mặt nghệt ra, nhìn cảnh tượng hoàn toàn trái ngược trước mắt.

Tiêu Trần nằm trên mặt đất nôn ra một ngụm máu lớn, kinh hãi nhìn Mặc thiếu gia đang cầm dao: "Đừng tới đây, đừng tới đây."

Mặc thiếu gia tàn nhẫn tát mình một cái, cảm giác đau đến tận óc nói cho gã ta biết đây là thật, không phải mơ.

Mặc thiếu gia đi về phía Tiêu Trần với vẻ mặt hung tợn, Tiêu Trần kinh hãi dựa vào tường, không ngừng van xin.

Mặc thiếu gia không để ý đến lời cầu xin của Tiêu Trần, chém vào cổ hắn một cách dã man, không chút do dự.

Máu tươi phun ra, chất lỏng ấm áp phun lên mặt Mặc thiếu gia. Cảm nhận được sự ấm áp của máu tươi, Mặc thiếu gia vui đến mức không nhịn được, lớn giọng cười ha hả.

"Một dao, hai dao..." Mặc thiếu gia cảm thấy mình chưa bao giờ vui vẻ như vậy, kể cả khi gặp được mấy em gái cực phẩm.

...

"Tạch!"

Theo âm thanh búng tay vang lên, không khí xung quanh xuất hiện một trận vặn vẹo không thật, tất cả lại trở về hiện thực.

Tiêu Trần nhìn Mặc đại thiếu gia ngã trên mặt đất, tay vẫn còn cầm một con dao, máu từ cổ không ngừng tuôn ra, trên mặt nở nụ cười, không khỏi lắc đầu: "Là mày tự sát, không liên quan gì đến tao đâu đấy!"

Tiêu Trần lại búng tay, thuật Che Mắt ở đây được giải trừ. Rất nhanh đã một đầu bếp đã phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng chưa kịp hét lên thì anh ta lại đột nhiên ngẩn người, hai mắt vô hồn như một con rối.

Tiêu Trần nhìn miếng tử ngọc đã tiêu tan trong tay, lẩm bẩm: "Lãng phí nhiều tử ngọc chết được, biết ‘giết heo’ phiền phức như vậy thì trực tiếp giết chết ngươi luôn cho xong.”

Tiếp theo, những đầu bếp với vẻ mặt thất thần kia lôi xác Mặc đại thiếu gia đi, sau đó là cả một quá trình làm sạch mở ngực mổ bụng rất hoàn chỉnh.

Tiêu Trần vừa che mắt vừa lẩm bẩm: “Con mẹ nó quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn rồi."

"Này, này, đừng vứt cái jj nhỏ đó đi! Cắt ra nấu canh được đấy..."

...

 

0.06134 sec| 2408.945 kb