Bạch Chỉ đã thu thập thông tin trong câu lạc bộ Minh Nguyệt, nhưng câu lạc bộ này dường như có bóng dáng của nhà họ Mặc, điều này khiến đội của họ gặp rất khó khăn.

Không chỉ vì ảnh hưởng của nhà họ Mặc ở Ma Đô, mà còn còn một nguyên nhân quan trọng hơn, trong sự kiện Phong Thần Nhai năm đó, nhà họ Mặc đã góp rất nhiều công sức, tổn thất cũng vô cùng nặng nề thảm thiết.

Nếu không phải do nhà họ Mặc còn có một lão tổ tông thần bí, có lẽ sau biến cố Phong Thần kia, gia tộc này đã bị xóa sổ.

Những tình huống này cộng lại, khiến Địa tổ rất khó mà ra tay với nhà họ Mặc. Nói gì thì đó cũng là gia tộc đã có công với đất nước, nói làm thịt liền làm thịt, khó có thể tránh được hiềm nghi qua cầu rút ván.

Nhưng bây giờ đã khác, có kẻ lấy gậy quấy phân heo, không chỉ đắc tội họ Mặc, mà còn động chạm đế họ Lữ và họ Tần luôn.

Cục thế bây giờ chính là, Địa tổ bọn bọ kịp thời ra mặt bảo vệ thiếu niên kia, cho đám người kia hiểu rõ thái độ của bọn họ. Như vậy mới có thể răn đe những gia tộc ngày càng kiêu ngạo này, nói không chừng còn có thể thu hút được người thiếu niên có tiền đồ triển vọng kia vào trong đội, ngu gì mà không làm chứ.

Lần theo thông tin từ việc sưu hồn, Tiêu Trần đã tìm được vị trí của nhà họ Mặc.

Dưới chân núi Lưu Vân có một vùng đất vô cùng rộng lớn.

Tiêu Trần nhìn đại thiếu gia nhà họ Mặc đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, sờ sờ cằm rồi cười rất chi là thô bỉ.

Sau bếp nhà họ Mạc.

Rất nhiều đầu bếp đang bận rộn đâu vào đấy, Tiêu Trần lôi theo đại thiếu gia nhà họ Mạc, lén lút lẻn trong chỗ này.

"Này, cậu làm gì đấy, chỗ này không cho phép người không phận sự đi vào đâu.”

Một người đàn ông có vẻ như là quản lý nhìn thấy Tiêu Trần lén lén lút lút thì lập tức quát ầm lên.

Tiêu Trần mỉm cười, sau đó nhoằng một cái đã biến mất.

Người đàn ông dụi mắt, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, mấy bước đã chạy biến.

Sau khi Tiêu Trần dùng thuật Che Mắt để ngăn cách nơi này xong, hắn lấy điện thoại từ trong túi Mặc Ly ra.

Tiêu Trần thật sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó gõ một vài từ vào trình duyệt.

“Mổ heo thế nào thì chất thịt mới ngon hơn”.

...

"Đừng dùng nước sôi để tẩy lông, dùng nước bột giặt để tẩy lông, như vậy thì chất lượng thịt sẽ rất tốt."

"Thứ gì đâu, còn cần dùng nước giặt." Tiêu Trần lẩm bẩm.

“Con heo mơ thấy mình chết mới là con heo ngon”.

Tiêu Trần nhìn Mặc thiếu gia sắp chết ở bên cạnh, thầm nghĩ bây giờ dự là hàng này cũng chỉ có thể gặp ác mộng.

Tiêu Trần đang nghiêm túc tìm kiếm thì Mặc thiếu gia, người đang nằm bên cạnh hắn lại di chuyển đầu của mình, vô tình nhìn thấy điện thoại trong tay Tiêu Trần.

Trong phút chốc, thân thể sắp chết lại lần nữa sống lại.

"Giết heo?"

"Tên điên này tại sao lại muốn giết heo, heo ở đâu ra?"

Mặc đại thiếu gia đột nhiên run lên, nước mắt chảy ròng ròng, trong lòng hiện lên một dự cảm cực xấu.

Không biết lấy sức mạnh từ đâu mà ra, Mặc Ly cố hết sức xoay người bò về phía cửa.

Mặc đại thiếu gia vừa bò vừa hét lên: “Cứu mạng, cứu mạng, ở đây có tên thần kinh!”

Cái bộ dạng kia, nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt, thật sự làm người nghe cũng muốn khóc theo, kẻ nhìn thấy cũng phải xót xa.

Cuối cùng Tiêu Trần cũng đã tìm ra một câu trả lời tương đối đáng tin.

Đồ tể ở nước ngoài, trước khi giết mổ sẽ đem những con heo cần thịt đến một dây chuyền được lắp đặt đặc biệt, lò mổ còn phát ‘khúc An Hồn’ của Mozart cho chúng nghe. Sau đó, những con heo này sẽ được đưa vào ‘trung tâm tắm rửa’ trong tiếng nhạc, vừa tắm gội vừa thưởng thức món đồ uống có tên là: nước muối loãng. Sau khi cơ thể và tinh thần đã hoàn toàn thả lỏng, bọn chúng sẽ được dẫn đến khu vực điện điện áp thấp: ‘Giết heo trong vô hình’. Cơ sở khoa học của hình thức giết mổ nhân đạo này là: uống nước muối loãng có thể bổ sung dịch thể cho heo, cùng lúc đó, âm nhạc và tắm rửa có thể làm chúng thư giãn cảm xúc, thịt heo sẽ không bị cứng cơ do căng thẳng, mùi vị tươi ngon hơn và các chất dinh dưỡng cũng phong phú hơn...

Nhìn thấy câu trả lời này, Tiêu Trần hài lòng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán: "Người hiện đại đúng là lợi hại, giết một con heo cũng phải nghiên cứu nhiều vấn đề như vậy."

Bên này Tiêu Trần đang thở dài cảm khái, thì Mặc đại thiếu gia đã bò ra đến cửa.

Nhìn về phía cửa, Mặc Ly nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần bò thêm mấy bước nữa là có thể thoát ra khỏi đây, sau đó được người nhà phát hiện, sau đó sẽ được bảo vệ, sau đó ngày tận thế của thằng thần kinh kia cũng đến rồi.

Đến lúc đó nhất định phải lột da, rút gân, đánh nát từng mẩu xương của nó.

 

0.13889 sec| 2436.148 kb