Trận pháp bị phá, người kết trận toàn bộ đều bị phản phệ, khí huyết chấn động, trong thời gian ngắn không có cách nào hành động.
Phản phệ do thần thông huyết khí của Vương Thăng gây nên cũng không phải là thứ dễ chịu đựng gì.
Mà Tông Sư trực chịu đòn Kinh Long chính diện, lại là tử vong tại chỗ.
Những người khác bị phản phệ, nhìn thấy cái chết của thủ lĩnh, ngay lập tức hiểu được điều gì đó.
Cửu Tinh Khôi đấu sát trận, bọn họ là võ giả kết trận, rất rõ ràng uy lực của trận pháp này, mà muốn dễ dàng phá vỡ, vậy thì chỉ có…
“Đại Tông Sư!”
Làm sao những võ giả còn sống sót lại không hiểu, chỉ có Đại Tông Sư mới có thể ung dung thoải mái phá hủy sát trận của bọn họ như vậy.
Vận khí của bọn họ quả là quá “tốt”, rõ ràng đã vô cùng cẩn thận, điều động nhiều người như vậy, bất kỳ một Tông Sư nào bị bọn họ mai phục cũng phải nuốt hận, nào ngờ đối thủ lại là loại cường giả tuyệt thế như Đại Tông Sư thế này.
Quan trọng nhất là giáo chủ cũng đã có nói, thiên hạ có vô số võ giả, nhưng số lượng Đại Tông Sư sẽ không vượt mức ba mươi người, thậm chí sau khi trải qua một số chuyện, có thể vượt qua con số hai mươi người hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng bọn họ chỉ gặp phải một người như vậy, loại vận khí này quả thật là “tốt” đến không thể “tốt” hơn.
Bọn họ hiểu rất rõ, gặp phải Đại Tông Sư, bọn họ thật sự không thể nào trốn, bọn họ không có khả năng đối kháng với sức mạnh của Đại Tông Sư.
“Lần này chúng ta bị đánh bại, nhưng giáo chủ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta, kẻ giết huynh đệ tỷ muội của ta, ắt sẽ nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói xong, người này lập tức tự sát không do dự, không còn hơi thở.
“Giết huynh đệ tỷ muội của ta, ắt phải nợ máu phải trả bằng máu!”
Những người khác cũng gầm thét một câu, sau đó cũng không đợi Vương Thăng kịp làm gì, toàn bộ tự sát.
Mười lăm người đến đây đã chết hết!
Vương Thăng nhìn những người đã chết này, nhíu mày một cái.
“Làm như ta giống nhân vật phản diện vậy!”
Nói tự sát là tự sát, không do dự chút nào, hơn nữa còn nói lời hăm dọa luôn.
Chỉ có tín đồ cuồng giáo của giáo phái mới có thể làm loại chuyện này được.
Lúc mới bắt đầu, khi vị Tông Sư kia tự sát, Vương Thăng còn đang hoài nghi rốt cuộc tín ngưỡng của cái giáo phái này là cái gì, lại có thể tẩy não của người ta đến mức độ này, chắc chắn đây không phải một chuyện đơn giản, cần phải hao phí rất nhiều tinh lực.
Cho đến sau đó hắn mới phát hiện một vài vấn đề.
Lúc những người này tự sát thì một trong số đó có tinh thần không ổn định, có một sự ưu tư hối hận đã truyền tới.
Điều này rất mâu thuẫn với chuyện hắn tự sát không chút do dự.
Đặc biệt là lúc bọn họ tự sát, loại tín niệm kiên định đó, thậm chí còn hù dọa Vương Thăng, khiến cho hắn không kịp phản ứng.
Thế nhưng người có loại tín niệm kiên định này, cuối cùng đến lúc sắp chết, thì lại hối hận.
Dĩ nhiên, chỉ với một điểm này thật ra thì cũng không thể chứng minh cái gì, dẫu sao sinh mạng là thứ rất quý báu, hối hận trước khi chết cũng không phải là không thể.
Nhưng hoài nghi cũng đã đủ khiến hắn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Vì vậy thần niệm của hắn được mở rộng, quả nhiên cuối cùng đã phát hiện ra vấn đề.
Những người này, dường như đều bị ám thị tinh thần, có người bị ảnh hưởng rất nặng nề, loại ám thị đó đã trở thành bản năng, cho nên cho dù tự sát cũng không do dự.
Có người thì còn giữ được một chút lí trí, cho nên khi sinh mạng còn đang hấp hối, có được sự tỉnh táo trong thời gian ngắn, sinh ra thứ cảm xúc như hối hận.
“Còn đáng sợ hơn ta tưởng tượng đấy, Thiên Giáo!”
Loại thủ đoạn tẩy não này cực kỳ đáng sợ, gần như có thể khiến một người biến thành một người khác.
Nhưng mà những người này tự sát quá nhanh, nên Vương Thăng cũng không chân chính thăm dò kỹ càng được, chỉ có thể căn cứ một chút “Thần” không ổn định sau cùng kia, mới phát giác một vài vấn đề.
Thiên Giáo, e rằng còn đáng sợ, thần bí hơn cả trong tư liệu.
Mà dường như hắn và người của Thiên Giáo đã dây dưa vào nhau rồi.
“Vừa hay, ta muốn đi tìm các ngươi, chắc các ngươi cũng sẽ đến tìm ta chứ nhỉ!”
Vương Thăng có dự cảm, có lẽ lần này Thiên Giáo tình cờ xuất hiện không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Sau khi phất tay phi tang những thi thể này đi, Vương Thăng quay về bên trong buồng xe.
Mới vừa rồi đám người Lưu Kiến An không nhịn được đã nhìn lén trận chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy Vương Thăng ra tay đối địch, mở mang tầm mắt về sức mạnh của Vương Thăng.
Ban nãy kẻ địch đối diện sử dụng Cửu Tinh Khôi Đấu Sát Trận, cái loại cảm giác bị áp bách một cách mạnh mẽ đó, e rằng không nhằm vào chúng, nhưng chúng cũng cảm giác hơi không thở nổi, dường như một khắc sau mình sẽ chết.
Nhưng chính loại cảm giác bị áp bách này, Vương Thăng đã phá tan trong chớp mắt, không mất bao nhiêu thời gian để kết thúc trận chiến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo