Nếu có đồ vật gì tốt để sử dụng, thì hắn sẽ để lại một số thù lao, không có thì thôi. Suy cho cùng, mặc dù hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng cũng không phải là kẻ tiêu hoang phung phí.

 

 

“Ăn đi, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, sau đó đến Tuyền Châu.”

 

 

Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Sơn Thành, một nhóm người tụ tập lại với nhau, chính là giáo đồ Thiên Giáo.

 

“Người kia đã tiến vào Thiên Sơn Thành, khi nào động thủ?”

 

Người bọn họ phái đến Thục Châu không chỉ có một, còn những người khác đang ẩn giấu trong bóng tối, vì vậy khi một trong những giáo đồ bị giết, tin tức sẽ được truyền ra, và những người phụ trách khu vực sẽ biết được.

 

Giáo đồ Thiên Giáo bị giết là võ giả thực lực cấp bảy, có thể bị giết chết dễ dàng như vậy, vị cường giả ẩn thân kia, ít nhất là nhân vật cấp bậc Tông Sư, hơn nữa tại cấp Tông Sư cũng không phải kẻ yếu.

 

Nếu như là thế lực khác mà nói, đúng là có thể cứ thế mà bỏ qua, dù sao võ giả cấp Tông Sư cũng không dễ chọc như vậy.

 

Nhưng bọn họ là Thiên Giáo!

 

Không thể bỏ qua cho hắn đơn giản như vậy!

 

Sau khi nhận được tin tức, một vị Tông Sư bí ẩn đã tới đây, còn có chín vị võ giả cấp chín, có thể kết trận, chỉ cần nhập trận, nếu không tìm được biện pháp phá giải, cho dù là Tông Sư cấp cao nhất cũng phải nuốt hận.

 

Họ cũng đang tìm kiếm cơ hội, cơ hội một lần ra tay phải giết chết.

 

“Ban ngày, người của khách điếm Duyệt Lai cũng ở đây, giáo chủ nói, khách điếm Duyệt Lai là thế lực duy nhất ngài ấy nhìn không thấu, cần phòng bị, cho nên không thể ra tay.”

 

“Nhưng người nọ vừa nhìn đã biết sẽ rời đi, chỉ cần hắn rời khỏi Thiên Sơn Thành, chính là thời cơ cho chúng ta động thủ!”

 

Người nói chuyện là vị Tông Sư duy nhất, hắn biết rất nhiều bí mật.

 

 

Trong mắt hắn giáo chủ chính là cường giả thần bí tột cùng, mà giáo chủ cũng đều tự mình thừa nhận, khách điếm Duyệt Lai cực kì thần bí, hơn nữa còn răn đe tốt nhất không nên ra tay trước mặt người của khách điếm Duyệt Lai.

 

Dựa trên sự sùng bái giáo chủ, tất nhiên họ sẽ không lỗ mãng. Có rất nhiều cơ hội, lúc này đây không nên vội vàng.

 

“Tất cả đều theo dõi cho ta, một khi những người đó rời khỏi thành, ra tay ngay lập tức, dám động đến người Thiên Giáo chúng ta, vậy hãy chuẩn bị nhận lấy cái chết đi là vừa.”

 

“Vâng!”

 

 

Ở phía bên kia, Vương Thăng trở về từ bên ngoài, trong lòng có chút thất vọng.

 

Thiên Sơn Thành đúng là có thế lực võ giả, nhưng cho dù là bí tịch trong tộc hay là luận đàm đều không thể sử dụng được mấy, quả thật kém xa Giang Nguyên Thành.

 

“Quả nhiên, không phải bất cứ nơi nào cũng giống như Thục Châu, thế lực võ giả trải qua biến động rất lớn sao?”

 

Thục Châu bây giờ có nhiều cơ duyên, rất nhiều thế lực võ giả đều từ bên ngoài di chuyển vào Thục Châu.

 

Thiên Sơn Thành là một thành thị cách xa Thục Châu, trên cơ bản không có thế lực võ giả cường đại gì, chứ đừng nói đến thu hoạch.

 

Đối với những quyển luận đàm đó, thì càng không cần nhắc đến.

 

Sách nghiên cứu luận đàm, kỳ thật rất ít, sẽ không có quá nhiều người chuyên môn đi phát triển công pháp võ kỹ, cho dù có, cũng hơn phân nửa là công pháp hoặc khí huyết võ kỹ, có thể có ích đối với hắn, cũng không hấp dẫn như trong tưởng tượng.

 

 

Mà tại Thiên Sơn Thành, ngay cả những cuốn sách này cũng đều không có.

 

“Thôi bỏ đi, ngày mai sẽ rời đi, ra khỏi Kiếm Châu hẳn là sẽ tốt hơn một chút.”

 

Hắn coi như đã hiểu được, những thế lực võ giả Kiếm Châu, Dương Vũ Châu ở gần châu phủ Thục Châu này trên cơ bản đều rời khỏi nơi đây, đi tới Thục Châu phát triển.

 

Hắn muốn có được thứ mình muốn ở Kiếm Châu, đã gặp khó khăn không nhỏ.

 

Ngược lại, những nơi cách Thục Châu gần hơn một chút có thể thu hoạch tốt hơn.

 

Không còn cách nào khác, Vương Thăng chỉ có thể nghiên cứu theo những quyển sách thu được ở Giang Nguyên Thành, những quyển sách này coi như không tệ.

 

Bây giờ hắn rất thích nghiên cứu bí tịch của Càn Khôn, tốc độ mở rộng của càn khôn cũng nhanh hơn trước không biết bao nhiêu.

 

Mặc dù không có đầu mối về truyền tống khoảng cách xa, nhưng đã tối ưu hóa sự thuấn di của Mai Hoa Bộ rất nhiều.

 

Mai Hoa Bộ đã không thể hoàn toàn coi là một loại bộ pháp, thậm chí đã tiếp cận thần thông Súc Địa Thành Thốn.

 

Một loại thần thông thuấn di, có sự tương đồng kỳ diệu với lý thuyết không gian của Càn Khôn bên trong bí tịch được nghiên cứu.

 

Kết nối hai điểm trực tiếp với nhau, và sau đó một bước vượt qua.

 

Mặc dù bây giờ chưa phải là đại thành, nhưng cũng di chuyển xa hơn trước đó nhiều.

 

Chỉ cần tiếp tục nghiên cứu, có lẽ Mai Hoa Bộ thực sự có thể trở thành nền tảng để Vương Thăng nghiên cứu và phát triển ra cách di chuyển cự ly siêu xa giữa không gian.

 

 

Cũng chính vì thành công trong thực tế, Vương Thăng càng ngày càng khát vọng loại bí tịch nghiên cứu này.

 

Đáng tiếc, rất ít người nghiên cứu, rất khó để có được một cuốn bí tịch, đạt tới bí tịch nghiên cứu Càn Khôn lại càng ít.

 

 

 

0.12836 sec| 2422.109 kb