Hắn biết Vương Thăng mong muốn có hoàn cảnh an ổn, cho nên hắn sẽ nhắc nhở một chút về tất cả những thứ có thể dẫn đến hỗn loạn.

 

Sau khi Vương Thăng nghe xong thì cười một tiếng, nói: “Ta cũng không dự định lan truyền Không Phược ra ngoài, ít nhất bây giờ sẽ không.”

 

Hắn không phải là người thích được rạng danh tên tuổi thiên cổ, cũng không hề để ý đến loại danh tiếng truyền miệng như thế này.

 

Tinh thần vĩnh viễn trường tồn là cái gì, nổi danh thiên cổ là cái gì, hắn muốn sống đến thiên cổ, thậm chí là thời gian dài hơn.

 

Vì vậy Vương Thăng cũng không cảm thấy gì, chỉ là nếu đã nghe nói như vậy rồi, thì hắn không còn sự hưng phấn như khi mới bắt đầu nữa.

 

 

“Cái này ngươi cứ luyện trước đi, đến lúc đó nhìn xem có thể dạy thứ gì cho đệ tử trong học đường thì dạy, dẫu sao cũng không thể lãng phí, vừa hay nhìn xem bọn chúng có thiên phú về không gian hay không… Thôi bỏ đi, trước tiên cứ dạy Càn Khôn đi, xây dựng nền móng.”

 

“Dạ, Vương Thăng đại nhân.”

 

Dĩ nhiên Nguyệt không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng hắn nghe nói dùng Càn Khôn làm nền móng, cũng có hơi dở khóc dở cười.

 

Dùng thứ có độ khó cao như vậy để làm cơ sở dạy học, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh đối với những đệ tử kia nữa.

 

Dĩ nhiên, nếu như có thể học được thì chắc chắn sẽ đạt được lợi ích to lớn.

 

Không biết tại sao, lần đầu tiên Nguyệt hiểu cái gì gọi là đau cũng thấy vui vẻ.

 

 

Sau khi giao chuyện lại cho Nguyệt, Vương Thăng cũng tiếp tục trở về nhà của mình, với kiến thức về không gian thì chuyện cải tiến ra Không Phược giống như dùng dao mổ trâu để giết gà. Càn Khôn có nội dung vô cùng phong phú, chỉ lựa chọn đại một phương pháp là có thể nghiên cứu nó rất lâu.

 

Đương nhiên hắn sẽ không thỏa mãn với một kỹ năng trói buộc không gian.

 

Dịch chuyển tức thời, không gian trữ vật, hoán đổi không gian… Những kỹ năng về phương diện không gian còn nhiều lắm.

 

Cuối cùng Vương Thăng không tiếp tục nghiên cứu về trói buộc không gian nữa, mà lựa chọn hướng nghiên cứu về không gian trữ vật.

 

Đều đã thành người tu luyện, sao thiếu được thứ này chứ?

 

Dĩ nhiên, bây giờ hắn còn chưa có nhận thứ quá mức sâu sắc đối với không gian, nếu phải làm ra một không gian trữ vật thì thật sự là không thể nào làm được.

 

 

Có điều bây giờ cũng đã có một tia hy vọng, tất nhiên sẽ có cách giải quyết tốt hơn thay vì luôn luôn mong đợi sức mạnh cường đại lên như trước đó.

 

Vì vậy, Càn Khôn là kỹ năng được Vương Thăng tu luyện với thời gian nhiều nhất ngoại trừ những kỹ năng cơ bản.

 

Mỗi ngày hắn luôn hấp thu vô số chất dinh dưỡng ở bên trong, thậm chí còn có hơi vui đến quên cả lối về.

 

Có sự trợ giúp của thanh tiến trình, hắn thật sự cảm nhận được cái gì gọi là học tập vui vẻ.

 

Có điều mấy tháng sau, cảm giác vui vẻ này không còn nữa.

 

Bởi vì bộ sách do Nguyệt viết ra, hắn gần như đã xem xong hết rồi.

 

“Đọc: 8(86%)”.

 

Tiến độ của “Đọc” đủ để chứng minh mọi thứ.

 

“Cho nên, rốt cuộc phải đi đâu mới có thể có được nhiều sách hơn…”

 

Hàng tháng kiểm kê kỳ thật cũng không ít, bình thường mà nói, những quyển sách này đọc xong ít nhất cũng phải mất mấy năm, muốn đọc kỹ càng cũng không biết phải bao lâu.

 

Ngay cả bản thân Nguyệt hiện tại cũng chưa hiểu hết những cuốn sách mà hắn đưa.

 

Hầu hết các cuốn sách đều được hắn học thuộc lòng bằng phương pháp bí mật, cứ như một chiếc máy phục chế.

 

Nhưng Vương Thăng thì khác, hắn có sự trợ giúp của “Đọc”, sau vài tháng, mặc dù không thể nói rằng hắn đã nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không khác biệt lắm.

 

Tiếp theo, nếu muốn dồn tất cả mọi thứ vào với nhau, vậy thì không thể chỉ xem một cách tùy tiện.

 

 

Những điều này đều cần thực tiễn, vào trong thực tế, phải biến mọi thứ thành chuyển hóa thành thứ phù hợp nhất với mình, biến nó thành tài nguyên cho sự phát triển của chính mình.

 

Vì vậy, Vương Thăng cũng học hỏi một cách có chọn lọc.

 

Hắn không có ý định học tất cả mọi thứ, cho dù có tiến bộ, mỗi ngày thời gian đều cố định, học càng nhiều, chỉ làm chậm trễ một vài kỹ năng quan trọng của hắn lúc này, cho nên không phải là tài nguyên, mà là gánh nặng.

 

Cho nên phương pháp của Vương Thăng là nếu không cần, hắn sẽ nhớ kỹ, hiểu nó một cách đơn giản, sau đó nghiên cứu sâu nếu có thể sử dụng.

 

Ví như kỹ năng “Tế luyện” cũng như vậy, còn có kỹ năng của riêng mình.

 

Ví dụ như Lục Hợp Đại Thương, trong sách Nguyệt đưa hắn cũng có một số quyển thương pháp cấp Tông Sư, hắn không học, nhưng sau khi hiểu, hắn đã dồn chúng vào Lục Hợp Đại Thương.

 

Bây giờ khuôn của Lục Hợp Đại Thương vẫn còn đó, nhưng hắn đã cải tiến rất nhiều nội dung, khả năng thực chiến của hắn đã được tăng cường rất nhiều.

 

Đây là phương pháp đọc của Vương Thăng, cũng là phương pháp phù hợp nhất với hắn.

 

Phương pháp này cần nhất chính lượng lớn sách vở, hiện tại hắn lại gặp phải một chuyện cực kỳ lúng túng.

 

Không còn cuốn sách nào!

 

 

0.11574 sec| 2424.688 kb