Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Một trận mưa sao băng, bầu trời bị nhuộm đỏ rực.

Phanh -- "Ngôi sao băng" đầu tiên rơi xuống, nó to bằng một cái tủ lạnh. Nó đáp xuống bãi đất trống và những mảnh đá văng ra tỏa nhiệt có uy lực sức mạnh như một quả bom!

Bất kể mọi người đang làm gì vào lúc này thì cũng giật mình nhìn lại. May mắn thay, thiên thạch đã không va vào bất cứ ai nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Trên bầu trời, vẫn còn một số lượng lớn "ngôi sao băng" sắp hạ xuống.

Mọi người đứng đó bàng hoàng nhìn lên đỉnh đầu. Cho đến khi người đầu tiên kêu lên sợ hãi, "Bọn chúng đang đến đây!"

Những "ngôi sao băng" này rơi về hướng của bọn họ với tốc độ rất nhanh. Chúng có kích thước khác nhau và số lượng rất lớn, một khi va chạm với các tòa nhà hoặc mặt đất, chúng sẽ giống như một quả bom cực mạnh phát nổ.

Một ngôi sao băng có kích thước bằng một chiếc ô tô lóe qua trên đầu, tạo ra những âm thanh dữ dội và làn sóng nhiệt thiêu đốt.

Mọi người bắt đầu trốn trong hoảng loạn.Tuy nhiên, vô số viên đá nhỏ bắn ra như những viên đạn xuyên thẳng qua não của những người kém may mắn.

“Cẩn thận!” Phù An An cùng với bọn Lý Mục đang trốn ở trong phòng, một viên sao băng đang bay về phía gian phòng của bọn họ. Bề mặt đá cọ vào mái nhà tạo ra những tiếng rít chói tai và rất nhiều tia lửa.Trong tích tắc, những viên ngói biến mất, trên đỉnh đầu chỉ còn trơ ra những thanh thép chằng chịt những tia lửa, những thanh xà cháy thành than.

Oanh! Hòn đá rơi cách bọn họ không xa. Một tiếng nổ đinh tai vang lên, ngôi nhà rung chuyển dữ dội khiến những tấm ngói và khúc gỗ gãy còn lại trên mái nhà rơi xuống.

Nơi này không thể ở lại lâu hơn nữa! Giác quan thứ sáu mạnh mẽ đã nói với cô như vậy.

“Đi mau!” Phù An An thúc giục rồi lao ra ngoài trước.

Bên ngoài là trại tị nạn, giờ lửa ở khắp nơi, mùi máu trộn lẫn với tiếng kêu cứu tuyệt vọng, còn thiên thạch đang rơi xuống xung quanh họ. Tiếng nổ vang vọng xung quanh khiến người ta bị ù tai.

Phó ca của cô đang ở đâu vậy? Phù An An rất lo lắng nhìn xung quanh để tìm kiếm.

"Ở đây lộn xộn quá, mọi người coi chừng lạc nhau!" Lý Mục hét lớn với mấy người họ.

Phù An An thấy được cái lều cháo quen thuộc. Từ cái lều kia đi vào thì cô biết đường đi! Bất chấp tiếng la hét của bốn người phía sau, cô lại lao thẳng vào làng Mãn Đầu, đồng đội mới không quan trọng bằng Phó baba của cô.

Cô lần theo đường đi trong trí nhớ, lần theo nơi cô đã đi qua trong ngày hôm nay. Một số lượng lớn thiên thạch bay qua đầu rồi phát nổ xung quanh. Phù An An tránh thoát những thứ này đi thẳng đến phòng hợp ở trong thôn.

Bên trong là một đống hỗn độn, vô số xác chết nằm la liệt trong phòng họp và bên ngoài, không một bóng người sống sót. Trái tim của Phù An An thắt lại. Phó ca của cô đâu rồi?

Đám Lý Mục nhìn những xác chết này cau mày, bắt đầu lật lại xem xét từng người một để tìm kiếm Phó Ý Chi trong số họ. Cô sẽ không tin rằng Phó ca của cô sẽ ở trong số đó. Sau khi nhìn thấy bốn người đang đào xác chết, Phù An An chạy về phía phòng nghỉ phục vụ bữa ăn sáng.

Phanh -- Một thiên thạch khổng lồ khác rơi xuống, làm rung chuyển mặt đất và ngọn lửa sau vụ nổ chiếu sáng toàn bộ Làng Mãn Đầu.

“Phó Ca!” Phù An An vừa chạy vừa hô to. Nhưng ngay cả khi cố gắng hết sức thì những tiếng ồn ào xung quanh cũng đủ để át đi giọng nói của cô.

“Phó Ca!” Phù An An tự nhiên sẽ không bỏ cuộc. Giọng cô khản đặc vì hít phải khói từ những vụ nổ xung quanh, cổ họng nóng như lửa đốt, cô bị sóng nhiệt xung quanh thiêu đốt, từng hạt mồ hôi trên trán chảy xuống mắt. Nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, cô chạy về phía căn phòng mà bọn họ đã được dẫn đến lúc ban đầu.

Phanh! Mở cửa nhưng vẫn không có ai. Ngay lập tức, trái tim cô cảm thật lạnh lẽo.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.46580 sec| 2394 kb