Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

Lý Mục phản ứng lại việc đầu tiên là đấm cho Hoàng Hãn một quyền khiến tên khốn đó ngã nhào. Sau đó, anh ấy nói với Phù An An, "Cảm ơn cô."

"Anh thực sự nên cảm ơn tôi." Phù An An gật gật đầu sau đó nhìn về phía Hoàng Hãn bị đáng gục dưới đất, “Các anh nên báo thù thì báo thù, nên chửi thì chửi đừng vì những ngày đồng đội trước kia mà lưu tình đối với hắn ta.” Nói xong cô ra ngoài đợi.

Một bên khác, phòng hội nghị bên trong thôn. Bây giờ một mảnh hỗn độn. Hoàng Hãn đã đến đó một thời gian dài mà không có quân tiếp viện, đó là bởi vì mọi người đều ở đây để bao vây Phó Ý Chi.

Giết một trong những tên trùm hàng đầu trong trò chơi đáng giá hơn là giết bốn thành viên bình thường của Mang. Nhưng điều họ không ngờ tới là giết một Phó Ý Chi còn khó hơn lên trời.

Rất nhiều người còn chưa tới gần đã chết không rõ nguyên nhân. Không có cơ hội phản công, thức lực nghiền áp tuyệt đối. Tới bao nhiêu, thu thập bao nhiêu. Trên mặt đất tất cả đều là thi thể. Đây căn bản không phải là sức mạnh mà con người nên có.

Giám mục đầu trọc trốn ở phòng bên cạnh, nhìn cảnh tàn sát bên ngoài, sợ tới mức nhảy xuống ghế muốn bỏ chạy. Sau đó, cánh cửa bí mật đã được mở ra. Tiếng bước chân của tử thần từng bước một tới gần, sau đó Phó Ý Chi dừng lại trước mặt ông ta.

Một lực lượng vô hình trực tiếp nhấc bổng ông ta lên, nặng nề ném vào trên tường, sau đó ông ta cảm thấy một trận nghẹt thở. Dường như có ai đó đang bóp cổ của ông ta, càng lúc càng chặt hơn. Bàn chân của vị giám mục hói ngày càng cao hơn, càng kéo càng cao. Cuối cùng thậm chí mũi chân cách mặt đất, lưng ông ta dán chặt vào tường với bộ dạng vặn vẹo thống khổ.

Cứu mạng a! Đây là một con quỷ! Tại sao Tân Thần của họ không đến để giải cứu ông ta?! Một loại chất lỏng không rõ thấm ướt đũng quần của ông ta mang theo mùi khó chịu, tên giám mục đầu trọc bắt đầu mắt trợn trắng dã, cảm giác bản thân ông ta đã cách cái chết rất gần.

“Thủ lĩnh của các ngươi là ai?”

Nghe câu hỏi, vị giám mục hói khó khăn mở mắt ra. Ông ta thật sự sợ hãi. "Tôi không biết Á Thần là ai, chúng tôi chỉ có thể sử dụng một tài khoản đặc biệt để liên lạc." Vị giám mục đầu hói kể tất cả những gì mình biết, "Làm ơn, đừng giết tôi!"

Răng rắc. Sau tiếng xương gãy răng rắc, mọi thứ đều yên tĩnh. Phó Ý Chi một mình bước ra khỏi phòng, gió lạnh thổi tới thổi bay mùi máu tanh trên người anh.

Trời đã sáng sớm nhưng không có ánh sáng nào trên bầu trời. Có thể có người đã nghe thấy tiếng nổ ở một nơi khác, nhưng sẽ không ai để ý rằng đã có vô số xác chết nằm trong phòng họp của thôn.

Ở bên phía của Phù An An. Năm người bên trong căn phòng nhanh chóng giải quyết xong yêu hận tình thù giữa bọn họ.

Không có truy binh đuổi theo phía sau, những người khác trong phòng cũng không dám đi ra, bọn họ căn bản không cần vội vã xông ra ngoài.

Bây giờ là thời điểm tốt để tìm Phó ca! Lợi dụng bầu trời vẫn tối đen, mấy người nhanh chóng chạy vào làng Mãn Đầu. Màu sắc của đêm tối là sự tự vệ tốt nhất cho bọn họ. Chỉ là trời quá tối nên cô không thể xác định được phương hướng.

Phù An An chạy quanh làng Mãn Đầu nhưng không thể tìm thấy Phó Ý Chi trong một thời gian dài, xung quanh quá yên tĩnh khiến cô có chút lo lắng. Chậc, mặc dù cô tin tưởng vào thực lực của Phó baba nhưng mà trong lòng cô vẫn rất lo lắng.

Dưới chân lảo đảo một cái, Phù An An lại bị vấp vào bậc cửa. Cái này tại sao lại sơn màu đen vậy, nếu có một chút ánh sáng thì tốt rồi.

Trong nội tâm cô nghĩ như vậy. Rồi đột nhiên trên bầu trời xuất hiện thêm vài đốm sáng, giống như những ngôi sao. Ngày càng có nhiều chấm nhỏ màu đỏ. Hơn nữa càng ngày càng gần.

Nó không phải là một ngôi sao bình thường, nó trông giống như những ngôi sao băng, kéo những chiếc đuôi mảnh khảnh của chúng ngày càng gần hơn. Bầu trời vốn tối đen dần dần sáng lên, cả khuôn mặt của Phù An An đều nhăn lại. Cô rất muốn ánh sáng nhưng không phải ánh sáng này!

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.23533 sec| 2401.664 kb