Editor: Trâm Rừng
Dựa vào vận khí cái búa ấy. Cô đã rất may mắn từ khi còn nhỏ nhưng Phù An An chưa bao giờ dám nói những lời tự tin như vậy.
"Chạy cái gì mà chạy, chờ ở chỗ này." Cô gầm lên, bắt chước dáng vẻ của Phó baba, một bộ dáng không giận tự uy. Xem như cánh tay thứ sáu của tổ chức thật sự coi cô không có chút tính tình nào sao.
"Cho tôi hỏi một lần cuối cùng, ở vị trí này, nơi gần nhất đi ra ngoài là nơi nào?"
“Từ bên phải đi đến cửa chính, nơi đó là gần với chỗ này nhất, hơn nữa nhân viên hỗn tạp, bốn phương thông suốt.” Cẩu Sáng ở gần với cô nhất sửng sốt một chút sau đó ngơ ngác nói.
Lần này thật sự không đi được nữa rồi. Hoàng Hãn đã dẫn người đi đến gần cửa. Tiếng cười xấc xược đặc biệt rõ ràng. “Lý Mục, các ngươi như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, cuối cùng sẽ chết trong tay ta. Ta cũng không muốn như vậy, tất cả là do trò chơi và Phó gia ép buộc. Tất nhiên tất cả mọi người đều sẽ chết, tốt hơn hết nên để các ngươi chết trước đi.”
Hắn để cho đồng bọn vây quanh gian phòng này, mang theo ba tên cầm theo súng ngắn đi tới cửa ra vào. Bước đến góc nghiêng của cửa, nhìn quanh căn phòng, tìm xem những người đó giờ đang ở đâu.
Nhìn thấy một đôi giày thò ra từ góc tường bên hông cửa, khóe miệng hắn ta nhếch lên, liền rút súng lục bắn hai phát vào đôi giày. Giày ăn đạn rách tả tơi nhưng mà không có người.
Hoàng Hãn cũng không có tức giận ngược lại sớm đã đoán trước, "Lý Mục, ngươi quên chúng ta đã cùng nhau huấn luyện sao? Ngươi biết chút mánh khóe, ta có thể không biết sao?."
Nói xong, hắn vẫy tay với mấy tên đồng bọn phía sau, lao vào đồng thời bắn vào mái nhà, góc tường và sau cánh cửa. Nhưng cũng không có ai.
Hoàng Hãn sững sờ, tiếp đó liền bị Lý Mục bỗng nhiên từ phía trước bổ nhào tới hung hăng đập một quyền lên mặt hắn ta.“Con mẹ nó ngươi còn không biết xấu hổ nói mình cùng chúng ta huấn luyện chung hả? Nhận lấy ân huệ của Phó gia, ngài không cho người ở lại liền lấy oán trả ơn hả?”
Thấy vậy, Hoàng Hãn nhanh chóng giơ súng lên nhưng bị Lý Mục giữ lại, hai người vật lộn với nhau cho đến khi trong súng hết đạn rồi bắt đầu đánh giáp lá cà.
Phù An An đứng bên cạnh quan sát, những đàn em này của Phó ca thực sự có sức chiến đấu rất mạnh. Tùy tiện lấy rah ai người cũng là người chơi cao thủ, căn bản không cần cô vương tay ra.
Hoàng Hàn mang theo bốn người. Trừ hắn ra, sức mạnh của bốn người khác đều rất bình thường. Sau khi những đồng bọn của hắn bị Lý Mục và những người khác dễ dàng xử lý, chỉ còn lại Hoàng Hãn. Lý Mục cũng rất kinh ngạc, bọn họ đánh nhau kịch liệt như vậy, Tân Thần Giáo cũng không cho người tới hỗ trợ Hoàng Hãn.
"Xem ra thân phận của ngươi cũng giống như con chó của bọn hắn mà thôi.” Cuối cùng lấy lại được thắng lợi, Lý Mục tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để chế nhạo hắn ta.
"Ha ha, lão tử cùng bọn hắn chưa bao giờ là cùng một loại người." Làm sao một người từng làm việc với hổ lại có thể sẵn sàng làm việc với một bầy chuột.
Hoàng Hãn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, thậm chí có chút điên cuồng. Lý Mục nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ. Trên người của Hoàng Hãn có cất giấu một trái lựu đạn, lúc này đang bị hắn rút chốt an toàn.
Lý Mục giật mình muốn tách ra khỏi người hắn ta nhưng bị kẹp chết không tha,"Đã muộn, hôm nay chúng ta cùng nhau chết đi!"
Gân trên đầu Lý Mục nổi lên, hắn dùng hết sức lực nhưng tên điên này nhất định muốn cùng chết với anh. Xong đời, ngay cả khi anh tránh thoát khỏi hắn ta, thời gian cũng đã quá muộn.
Ngay tại thời điểm anh cho rằng mình sẽ chết, đột nhiên một bóng người nho nhỏ màu xám xuất hiện, trong nháy mắt, lựu đạn trong tay của Hoàng Hãn liền biến mất.
Phù An An vội vàng chạy ra ngoài ném quả bom trong không gian ra bên ngoài. Sau một khắc, bom ở bên ngoài bỗng nhiên nổ tung.
Lý Mục căng thẳng đến toát mồ hôi hột, cảm giác như mình đi qua cửa của địa ngục.
Phù An An cũng toát mồ hôi vì lo lắng, còn tưởng rằng quả bơm sẽ phát nổ trong không gian rồi tất cả những vật tư mà cô đã vất vả thu thập sẽ mất ráo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo