Editor: Trâm Rừng
Chính vì cựu thành viên này mà họ bị bại lộ thân phận. Vốn dĩ bọn họ muốn tiêu diệt nhóm thế lực tín đồ nhỏ này nhưng ngược lại cho bọn hắn bắt được, tổ chức này lại càng ngày càng lớn.
Khi bốn người họ nghe tin, họ dần trở nên lo lắng. "Có Hoàng Hãn ở đây, tình hình hiện tại của Phó gia chắc chắn rất nguy hiểm."
Có thể nói đối với những người của tà giáo tương đối nguy hiểm thì có. Phù An An nhớ tới một chiêu nhất chỉ thiền của Phó baba, còn có bộ dạng như núi lửa sắp nổ trước đó. Cô cảm giáo người của tà giáo làm… rất tốt nha.
Bốn người còn lại nhíu mày rất lâu, bọn họ phải thực hiện kế hoạch sớm hơn. Anh chàng tên Cẩu Sáng ngã về phía trước, dùng miệng cắn vào sợi dây thừng trên người trước mặt, vài cái liền tháo ra được.
Người được thả ra này lấy ra một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đen từ đế giày. Anh ta đang cầm một chiếc kẹp tóc nhỏ, ngồi xổm ở cửa và cố gắng mở khóa, còn Cẩu Sáng tiếp tục dùng miệng để cởi dây trói cho người khác.
Tiếng chìa khóa cọ vào ổ khóa thu hút sự chú ý của những người gác cổng bên ngoài, họ đi đến cửa sổ nhìn vào trong, rồi lớn tiếng ngăn lại,"Này, ngươi muốn làm gì?"
Lúc này, dây trói trên người Lý Mục và Lưu Tử Băng đã được cởi ra, hai người phá cửa sổ đi ra ngoài, một người hạ thủ vệ ở cửa, lấy chìa khóa từ trong người ra mở cửa phòng giam. Nhìn thấy thân thủ và sự phối hợp của những người này làm cho Phù An An trợn mắt há hốc mồm. Quả nhiên Mang không nuôi dưỡng phế nhân a.
Cởi trói cho Cẩu Sáng và Phù An An đồng thời thả người LS.
“Ba vị này muốn tách ra hay đi cùng nhau?” Mặc dù mối quan hệ giữa Mang và LS có phần phức tạp nhưng họ vẫn là những người bạn tốt khi đối mặt với kẻ thù chung.
"Chúng ta đi cùng nhau trước, nhưng chúng ta sẽ không giúp cứu người."
“Ừ.” Lý Mục đã sớm nhìn thấu được kết quả này, trước mắt mọi người cần chung tay để tiêu diệt những người canh giữa bọn họ.
Bắt đầu chạy trốn. Phù An An bị kẹt giữa bốn người và điên cuồng chạy theo họ. Ngay sau đó, những kẻ truy đuổi đã xuất hiện. Vì không biết vị trí chính xác của Phó Ý Chi, họ chạy vòng quanh như những con ruồi mất đầu, “An An, cô biết bây giờ Phó gia ở nơi nào sao?”
"Không biết, lúc đó tôi đang ở trong phòng."
Nguy rồi. Lý Mục cau mày.
Phù An An nhìn xung quanh để tìm kiếm xem bọn họ đang ở đâu, điều quan trọng nhất bây giờ là tự mình thoát ra, vào thời điểm quan trọng đừng kéo chân sau của Phó baba.
Lúc này, cô nhìn thấy phía sau cây cột đằng xa có một họng súng đen ngòm đang nhắm vào họ.
“Nằm xuống!” Phù An An hét lớn một tiếng, dùng sức ấn xuống cái đầu của Lý Mục đang ngẩng lên. Viên đạn bay qua phía trên găm vào bức tường phía sau anh ta.
Ở đây quá nguy hiểm, mấy người nhanh chóng trốn vào trong phòng đề phòng bị tấn công lần nữa.
"Cảm ơn." Lý Mục lòng còn sợ hãi, cảm kích nói với Phù An An.
“Không có việc gì.” Phù An An khoát khoát tay, “Các ngươi biết bắt đầu từ đây thì nơi nào dễ dàng rời đi chỗ này nhất không?”
“Không được, Phó gia làm sao bây giờ?” Bốn tên này vẫn rất trung thành.
"Phó ca có gặp nguy hiểm hay không chẳng lẻ tôi không biết sao?" Phù An An mạnh mẽ nói, "Hãy nghe tôi đi, nơi dễ nhất để thoát ra là ở đâu?"
Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, chính là Hoàng Hãn dẫn người tới gần nơi này, thanh âm cực kỳ kiêu ngạo, "Lý Mục, Trương Giới, Lưu Tử Băng còn có Cẩu Sáng, các ngươi không phải rất lợi hại sao? Dù cho các ngươi có trốn thế nào đi chăng nữa, hôm nay các ngươi đều sẽ chết."
Nghe được âm thanh từ bên ngoài, Lý Mục nhíu chặt mày, "Không có khả năng có thể chạy thoát ra ngoài. Chuẩn bị sẵn sàng, tôi đếm ba hai một sau đó mỗi người chạy một hướng. Sống chết tùy duyên đi. Ngoài ra, nếu có thể hãy tìm cơ hội giết chết Hoàng Hãn!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo