Editor: Trâm Rừng
Phó Ý Chi!
Vị giám mục đầu trọc đứng dậy khỏi ghế. Trên mặt lộ ra hưng phấn cùng kích động, "Ngươi chắc chắn chứ?"
“Xác thực, xác định.” Uy tín còn sót lại của đại boss vẫn còn, cho dù hắn phản bội, nhưng khi thành viên cũ này thật sự đối mặt với boss, hắn vẫn tràn đầy sợ hãi.
"Ngươi sợ cái gì. Hắn ta chỉ có một người, mà chúng ta lại có nhiều người như vậy.” Vị giám mục hói cảm thấy mình quá may mắn.
Phó Ý Chi trong tin đồn thực sự đã đến địa bàn của ông ta một mình, nếu như Phó Ý Chi bị giết, ông ta chắc chắn sẽ là người mạnh nhất trong tất cả các giám mục. Có lẽ ông ta sẽ được Á thần khen ngợi, khiến ông ta trở thành người thân cận thứ hai với chủ nhân của trò chơi.
"Đi, đưa tất cả mọi người đến đây, mang theo súng. Phục kích ở cửa." Vị giám mục đầu hói kích động nói, “Mặt khác trong thôn Mãn Đầu còn tất cả bao nhiêu người của tổ chức Mang?”
" Trước đó chúng tôi đã bắt được bốn người." Linh mục Anh trả lời, "Còn có một cô gái do Phó Ý Chi mang đến."
"Cũng là người chơi sao?"
"Không chắc lắm, hình như là NPC." Để đảm bảo an toàn, vị giám mục đã yêu cầu các cựu thành viên của Mang đi xem xét. Thuận tiện đem người phụ nữ này cùng với những thành viên khác của Mang đã bị bắt trước đó, giết chết tất cả trước mặt những giáo đồ mới gia nhập này để làm gương.
Đúng! Mặc dù đối diện là Phó gia nhưng hắn ta chỉ có một mình. Dù mạnh đến đâu cũng không thể đủ uy lực để đối mặt với hơn chục khẩu súng lục.
Dưới ảnh hưởng của giám mục và những người khác, cựu thành viên này đột nhiên muốn "nghĩ thông". Cảm giác sợ hãi và khoái cảm sắp giết được Thần trong lòng hắn làm adrenaline dâng trào, khi hắn bước ra khỏi cửa, bàn tay cầm súng không khỏi khẽ run. Bọn họ không chút nào chú ý tới, mục tiêu của bọn họ đã nhìn ra cái cửa mà bọn họ là rất bí mật chỉ bằng một ánh mắt.
----------------------
Một bên khác, Phù An An đang ngồi một mình trong phòng mặc niệm Phó ca đừng tức giận nữa. Cô hy vọng anh ra ngoài một lúc sau quay lại sẽ bình tĩnh hơn.
Cô mặc lại áo len, áo khoác mùa thu và quần giữ nhiệt, rồi cầm một cây chổi nhỏ quét những mảnh thủy tinh trên mặt đất lại cùng một chỗ.
Sau đó cánh cửa được mở ra. Một nhóm người xông vào. Một người trong số họ nhìn Phù An An từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu. Bên trong tổ chức Mang có rất ít người chơi nữ, mà người có thể đi theo bên người Phó gia lại càng ít chẳng có mấy. Khi hắn ta rời tổ chức chỉ có một mình Amanda là đủ thực lực.
“Không phải.” Nghe vậy, một đám người kẹp Phù An An ở giữa, đem cô kéo vào một căn phòng nhỏ đơn sơ tối tăm. Bên trong không chỉ thô sơ mà còn bốc mùi hôi thối.
Chỗ này hình như là nơi dùng để chăn nuôi một loại động vật nào đó. Phù An An đảo mắt một vòng, bên trong có bảy tám người. Trong khi cô đang nhìn họ, những người này cũng đang quan sát cô.
Sau khi tất cả những người trong tổ Tân Thần rời đi hết thì bốn người ngồi xổm thành hàng bắt đầu giới thiệu bản thân,"Xin chào, tôi là người của Mang, Lý Mục. Ba người còn lại là Trương giới, Lưu Tử Băng, Cẩu Sáng. Chúng tôi đã gặp cô khi họp mặt lần trước ở trên đảo.”
Phù An An sau khi nghe điều này đã sửng sốt, lập tức cảm thấy thân thiết rất nhiều, lúc đó có quá nhiều người nên cô không nhớ kỹ có hai người như vậy.
Bọn họ kề bên chào hỏi, sau đó nhìn về phía ba người còn lại, "Ba người này. . . "
"Ồ, họ là thành viên của LS."
Lý Mục dứt khoát đi ngang qua, đồng thời hỏi: "Phù tỷ..., cô cũng bị đưa tới đây làm gì? Tình huống hiện tại bên ngoài như thế nào?"
“Gọi tên tôi là được rồi.” Mấy vị đang ngồi đều đáng tuổi anh cô, gọi cô bằng tỷ không thích hợp.
Mặt khác, “Tôi cũng không rõ tình hình bên ngoài.” Nhưng nhìn thấy rất nhiều thành viên trong cùng tổ chức, cô ấy đoán ... "Có lẽ Phó ca đã bị lộ."
“Phó gia cũng ở trong trò chơi lần này sao?!” Lý Mục và những người khác cố gắng hết sức để kìm nén sự ngạc nhiên cùng kinh hỉ trong giọng nói của họ, sau đó họ khẽ cau mày, "Tên Hoàng Hàn chết tiệt này"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo