Editor: Trâm Rừng
Ồ, cô thật sự là một cô bé ngoan ngoãn. Nói xong cô nhìn về phía linh mục Anh, “ Các anh đã đem Phó ca của tôi đi đâu rồi? Các anh có khi dễ anh ấy không?”
"Tôi làm sao có thể bắt nạt anh ta, chỉ mời anh ta qua bên đó có chút việc thôi." Linh mục Anh lắc đầu trả lời.
“Ồ.” Phù An An gật đầu, sau đó ngồi ở mép giường đung đưa chân, “Các anh dẫn tôi đến đây, Phó ca của tôi có biết tôi ở chỗ này không?”
Linh mục Anh: “chúng tôi sẽ nói cho anh ấy biết .”
“Bây giờ tôi không thể đi tìm anh ấy sao?” Phù An An nhìn về phía linh mục Anh, hơi hơi xẹp miệng.
"Không, lát nữa anh ta sẽ tới tìm cô."
Linh mục Anh nhìn Phù An An hơi cảm thấy đau đầu, anh đến đây để tìm hiểu thông tin chứ không phải để bị đặt câu hỏi như vậy. Nghĩ tới đây, anh trực tiếp ngồi xuống trước mặt Phù An An, sau đó gõ tay lên bàn: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô, cô phải thành thật trả lời đi.”
"Cô cùng Phó ca của cô gặp nhau khi nào?"
"Tôi sẽ không nói cho anh nghe." Phù An An lắc đầu, chưa nghĩ ra trực tiếp cự tuyệt là được rồi.
Linh mục Anh sửng sốt, "Cô đến từ nơi nào? Anh ta có nói cho cô mục đích đến đây để làm gì không?"
“Phó Ca dẫn tôi tới, tôi đã tới rồi nha.” Phù An An lắc đầu, cô cái gì cũng không biết. Hỏi gì cũng không biết.
Linh mục Anh sắc mặt trầm xuống, uy hiếp nói: "Cô có biết những kẻ lừa gạt Tân Thần sẽ bị trừng phạt không?"
“Anh dám khi dễ tôi, tôi sẽ đi nói cho Phó Ca của tôi biết.”
"Phó ca của cô không có ở đây." Linh mục Anh nói nửa đe dọa, nửa mê hoặc, “ Hơn nữa Phó ca của cô căn bản không quan tâm tới cô, nếu không tại sao anh ta lại tự mình rời đi.”
Lời nói này lại phải làm tiểu cô nãi nãi đến diễn kịch nữa rồi. “Ngươi nói dối!” Phù An An trừng mắt nhìn, giống như mèo bị giẫm đuôi, sợ hãi có người nói ra việc mà cô đang lo lắng nhất, “Phó ca của tôi sẽ quan tâm tới tôi.”
Linh mục Anh nhìn phản ứng của cô thì nhếch mép, phản ứng như vậy cho thấy cô sắp cắn câu. Người trẻ tuổi chính là như vậy, không chịu nổi cố ý mỉa mai, "Vậy hiện tại nói cho tôi biết, trước kia Phó ca ca của cô làm cái gì, anh ta tới đây với mục đích gì, tôi sẽ dẫn cô đi tìm anh ta."
Loại từ ngữ này dễ gây hiểu lầm nhất. Nhưng không hỏi ra được kết quả thì người này sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đầu óc Phó Anan đang quay cuồng, đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa đi vào, trên tay cầm bộ quần áo mới sạch sẽ, sau đó liếc nhìn linh mục Anh, “Lãnh đạo nói không cần hỏi, sẽ có người tắm rửa cho cô ấy, sau đó để cô ấy thay quần áo đi ra ngoài.”
“Anh muốn dẫn tôi đi gặp Phó ca hả?” Phù An An nhận lấy rồi hỏi
Nhìn thấy linh mục Anh muốn nói tiếp nên người này nhanh chóng tiếp lời: “...... vâng.”
Trong Đại sảnh được sử dụng cho lần điền biểu mẫu lần trước. Lúc này bàn ghế bên trong đã được dỡ ra, xếp thành hình vuông bao quanh ở giữa. Bốn phía xung quanh đã ngồi đầy người, trên bàn đang bày biện đặc sản của làng Mãn Đầu là gà vịt cùng thịt khô.
Người đàn ông ngồi ở ghế chính bên phải nâng ly, "Chào mừng mọi người gia nhập tôn giáo Tân Thần của chúng tôi. Vào đây, chúng ta sẽ là một gia đình. Không từ bỏ, không bỏ rơi, ở đây chúng ta là anh em ruột thịt của nhau!"
Nghe vậy, Phó Ý Chi không có biểu hiện gì, chỉ ngồi xuống và tùy ý nâng cốc của mình.
Sau đó, một đám người từ bên ngoài đi vào. Trong số những người này có cả nam lẫn nữ và đặc điểm chung là đều trẻ trung, ưa nhìn. Lúc bọn họ đi tới có vẻ hơi bất an, bứt rứt, người đàn ông ngồi phía trước nhìn bọn họ mỉm cười.
“Những hài tử này là tự nguyện vì Thần hiến thân. Trò chơi không phải thực tế, thần cho phép chúng ta phóng túng!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo